Thủy Mạn Không vội vàng hoàn lễ mỉm cười nhìn Lăng Thiên. Càng nhìn càng thấy quý, càng nhìn càng thấy có cảm tình. Có cảm giác cha
vợ con rể. "Hai bên cũng không phải là người ngoài. Lăng Thiên ra tay giúp đỡ cũng là điều đương nhiên." Lăng Thiên ý tứ nói. Đã tới đây
sao có thể nói là người ngoài được.
"Không sai không sai. Ha ha ha." Thủy Mạn Không bỗng nhiên cười to nói: "Nói đúng lắm. Không lâu nữa chúng ta chính thức là người
một nhà. Như thế lão phu cũng không khách khí nữa." Vị này hiển nhiên đã phong cho mình chức nhạc phụ Lăng Thiên nhìn Thủy Thiên
Nhu xấu hổ đứng cạnh cha, tựa hồ như không thuận theo. Cả cha lẫn con đều nghĩ đến cùng một phương diện.
Lăng Thiên nháy nháy mắt, mới nhớ ra lời nói của mình có chút mập mờ. Hắn có ý khác tất nhiên là không thể khống chế suy nghĩ của
người khác. Chỉ có thể trách người ta nghĩ nhiều. Mất vị trưởng lão Thủy gia mập mờ nhìn lẫn nhau. Trong mắt dường như hiểu ra điều gì
đó: "Thì ra là thế. Ta rốt cục đã hiểu ra rồi, gia chủ đúng là cao minh!" .
Lăng Thiên nhìn sắc mặt mấy người. Trong nội tâm hít một tiếng, dứt khoát không giải thích. Thầm nghĩ đúng là bùn rơi vào đũng quần,.
Không phải phân thì cũng bị nghĩ là phân. "Chuyện đã như vậy. Lăng thiếu huynh có thể nói cho rõ; những vị ngồi đây đều là nhân vật quan
trọng của Thủy gia, tuyệt đối có thể tín nhiệm. Nếu là chuyện lớn nhỏ của Thiên Phong đại lục thì chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/3786351/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.