.
Đến lúc này Ngọc Băng Nhan quá vui mà khó. Thấy người trong lòng ở trước mắt mệt nhọc vô cùng, trong lòng nàng đau nhói. Lại là một bụng kiêu ngạo, nhịn không được mà thả người vào trong lồng ngực Lăng Thiên, vững vàng ôm lấy tấm thân như lõa thể của hắn. Ngay sau đó, hai hàng nước mắt chảy xuống trên mặt, rơi xuống bộ ngực trần của Lăng Thiên.
Lăng Thiên ôm chặt lấy thân thể mơn mởn ở trong lòng. Thầm mừng rỡ nói không nên lời. Băng Nhan, nàng rốt cục đã khỏi bệnh rồi.
Một lát sau, tinh thần Ngọc Băng Nhan mới từ trong kích động khôi phục lại. Liền cảm thấy không khí cực kỳ lạnh, không khỏi giật mình, tâm linh thoáng run rẩy. Xoay người nhìn lại không khỏi sợ hãi kêu lên. Mục trừng khẩu ngốc nhìn không khí ở trong thạch thất. Lại nhìn hàn băng, cùng với bốn băng trụ cực lớn ở bốn góc chợt đưa tay che miệng, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi nói: "Thiên ca…Thiên ca…Những thứ này…Tất cả đều là hàn độc trong cơ thể muội tạo thành sao? Thế này có phần hơi quá" .
Lăng Thiên mỉm cười gật đầu. Hai tròng mắt xinh đẹp mở to hết cỡ. Gần như muốn hôn mê bất tỉnh. Nàng thực sự không ngờ, hàn độc trong cơ thể mình lại kinh khủng như vậy. Hơn nũa, nó còn ở trong cơ thể mình nhiều năm như thế.
Thấy ánh mắt của Ngọc Băng Nhan, Lăng Thiên biết nàng giật mình không nhỏ, không khỏi bật cười.
Ngọc Băng Nhan quay sang, nhìn Lê Tuyết và Lăng Thần mệt mỏi rã rời thì không khỏi hổ thẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/3786283/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.