Sao vậy? " Lăng Thiên mặt mày ngu ngơ nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, đột nhiên miệng chẹp chẹp, nhíu mày, mặt mày nghi hoặc, hỏi: " Sao lá trà hôm nay lại thơm đặc biệt thế nhỉ? Còn có mùi phấn nữa... chẹp chẹp... giống như là hôn môi ấy. " Nói xong, nhìn đôi môi của Tiêu Nhạn Tuyết với ý đồ xấu, cố ý lè lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng.
" Lăng Thiên! Cái đồ dâm đãng huynh... " Không ngờ mặt của tên gia hỏa này lại dày tới trình độ này, Tiêu Nhạn Tuyết xấu hổ đến nỗi toàn thân mềm nhũn, mặt nóng rực, hậm hực giậm giậm chân, mấy tiếng bịch bịch vang lên. Vào lúc đang hỡn dỗi đến cực điểm thì đột nhiên dưới lầu truyền tới một tràng tiếng ho khan, tiếp theo lại một tiếng nói như vịt đực mắng vọng lên: " Ê, người trên lầu, giờ này mà còn giậm chân à... khụ khụ, ai cho các ngươi ở trên lầm giẫm chân? Khụ khụ... canh ba nửa đêm rồi, không cho người ta ngủ à?"
Lầu phòng thời này cơ bản toàn làm bằng gỗ, Tiêu Nhạn Tuyết giậm chân mấy cái, động tĩnh ở dưới lầu như thế nào thì không nghĩ
Nhưng, cái này thực sự là không thể trách người ta mà? Hai người nhất thời ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau rồi không nhịn được mà bật cười. Tiêu Nhạn Tuyết chui vào lòng Lăng Thiên, cười khúc khích không ngừng. Một lúc sau mới thôi cười, ôn nhu phủi phủi bụi trên quần áo cho Lăng Thiên, hỏi: "Không hạ thủ à? Sao trên người không có một chút mùi máu nào vậy, Đông Phương thế gia dẫu sao cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/3786160/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.