Thoáng nhìn con ngươi loạn chuyển của nàng, trong lòng Đường Tiểu Đông căng thẳng, súng lục, lựu đạn quân dụng có thể tùy thời mang theo bên người, chỉ là khẩu súng tự động quá lớn, cả ngày mang theo rất không tiện, mà tiểu nữu này có võ công cao minh, không cẩn thận bị trộm mất thì phiền phức rồi. 
Ho nhẹ một tiếng, hắn dụ dỗ nói: 
- Mấy thứ này dùng một lần thiếu một lần, trên đời này phi thường trân quý, vì vậy… Vì vậy, không tới lúc vạn bất đắc dĩ không thể dùng… 
Lôi Mị trợn mắt trắng, sẵng giọng: 
- Có thể chế 
tạo sao? 
Thấy đầu lông mày của nàng xòe ra, trong lòng Đường Tiểu Đông rộng rãi: 
- Cái này… Không thể chế tạo được… 
Lôi Mị hừ một tiếng, nhấc cao cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình trên mặt vô cùng khong tin: 
- Bằng vào tài nghệ Lôi gia Giang Nam ta, còn có thứ gì không chế tạo được? 
Trong lòng nàng lại thở dài, mấy thứ nàng vừa thưởng thức, từng chi tiết nhỏ nhất đều tinh xảo phi thường, tựa hồ muốn dốc hết lực lượng của Lôi gia cũng không thể làm ra được một thứ giống y đúc mấy thứ kia. 
Tay nghề như thế này, thực sự là xảo đoạt thiên công, không biết xuất phát từ thần thủ đại sư phương nào? 
Đường Tiểu Đông không dám làm trái, tốn hết sức chín trâu hai hổ mới có thể lừa được Lôi Mị rời đi, cảm giác yếu hầu khô khốc, một hơi uống sạch nửa bình nước. 
Nghe được âm thanh lách cách rất nhỏ, hắn không khỏi vui vẻ. 
Góường chỗ tủ quần áo đẩy ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/179522/chuong-12.html