Hơn nữa, từ trong đô đốc phủ tìm được rất nhiều tài vật xa xỉ, tranh chữ đồ cổ các loại, những thứ đáng giá đều bị Lý Thiết Y để thủ hạ thân tiết đóng gói mang đi, sau đó phái người vận tới hạm đội của Lý Hưng Chu hộ tống trở về Hán Giang, sau trận chiến này kết thúc, mấy đại cự đầu phân chia tang vật.
Đường Tiểu Đông hơi tính toán một chút, chỉ là công chiếm toàn Thiên Diệp thành này, tiền tài thu được sau chiến tranh đã có thể so sánh được với thu nhập suốt một năm hắn kinh doanh đứng đắn.
Thảo nào các quân phiệt lại thích chiến tranh như vậy, không chỉ đơn giản là cướp đoạt địa bàn, vàng bạc kiếm được quả thực rất nhiều, vũ khĩ trang bị vật tư các loại, còn có nô lệ tù binh, đây hoàn toàn là sức lao động miễn phí, hết thảy đều là dùng sinh mạng của chiến sĩ tới tranh cướp tài nguyên.
Vũ khí các loại, Đường Tiểu Đông căn bản không có hứng thú.
Vũ khí trang bị của người Cao Lệ, căn bản kém hơn hẳn một bậc so với Đại Đường.
Dựa theo ý tứ của Đường Tiểu Đông, tận khả năng đào sạch tài chính, tài nguyên của Cao Lệ, trúng chiêu rút củi dưới đáy nổi này, bảo ngươi còn dám kiêu ngạo nữa hay không?
Đào sạch nhà ngươi, ngươi không mất vài chục năm, trên trăm năm, nghĩ muốn hồi phục nguyên khí, đó là chuyện không có khả năng.
Hơn bốn vạn tù binh, lúc này không bị tàn sát, ngoại trừ già nua yếu đuối, trẻ tuổi cường tráng đều bị Đường quân bắt làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557385/chuong-430.html