Một kình tiễn được quán chú nội gia chân khí gào thét bay tới, xuyên vào hậu tâm của hắn bay ra bên ngoài, mang theo một tia máu tươi.
Thân thể cao lớn của hắn ngã ập xuống đất, bị vô số gót sắt đạp phải.
Chủ soái mất mạng, kỵ binh Cao Lệ đã mệt mỏi đến cực độ, sĩ khí xuống thấp càng không có lòng chống cự, chạy trốn bốn phía, chiến mã rong ruổi suốt cả đêm đã sớm đạt tới cực hạn, chạy được một hồi đột nhiên vó trước mất trọng tâm ngã xuống, quăng kỵ binh trên lưng bay đi, gãy chân gãy tay thì vận khí còn tốt, có tên xui xẻo gãy cổ trực tiếp mất mạng.
Đường quân dùng khỏe đánh mệt trùng sát xung quanh, đánh chết số lớn cực độ mệt mỏi, kỵ binh Cao Lệ chỉ lo chạy trối chết, hoàn toàn là cục diện giết hại nghiêng về một phía.
Không biết chém giết bao nhiêu kỵ binh Cao Lệ, dù sao trên đường lớn đầy là thi thể kỵ binh và chiến mã với tử trạng khác nhau, dọa cho kỵ binh Cao Lệ sợ vỡ mật chạy sạch bong.
Không kịp dọn dẹp chiến trường, Đường Tiểu Đông kêu binh lính thu thập thi thể đồng bạn chết trận lên lưng ngựa, vội vàng rút lui.
Đường Tiểu Đông dẫn mấy ngàn kỵ binh mỏi mệt không chịu nổi trở lại thị trấn chiếm lĩnh, hai tràng phục kích, sát thương rất nhiều kỵ binh Cao Lệ, thành quả chiến đấu phi thường huy hoàng.
Đương nhiên, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, bảy nghìn khinh kỵ binh, có thể còn sống trở về chỉ có hơn bốn ngàn người, trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557378/chuong-423.html