Đại quân tập kết cùng đủ loại công tác chuẩn bị kéo dài ba ngày, sau khi tế trời, hai mươi vạn đại quân đang muốn xuất phát, có mấy người cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, tiến thẳng vào thành Trường An.
- Tám trăm dặm khẩn cấp, Hán Châu đại thắng! Tám trăm dặm khẩn cấp, Hán Châu đại thắng!
Tám trăm dặm khẩn cấp trước đó đã khiến triều đình chấn động, tám trăm dặm khẩn cấp lúc này đây trái lại khiến toàn thành phấn chấn không thôi.
Thiên tài Đường công tử vốn là thần tượng mọi người cuồng nhiệt sùng bái, chỉ là mấy tên Uy khấu, còn không bằng hà hơi một phát là xong sao?
Đường Huyền Tông xem hết tấu chương, mặt rồng cực kỳ vui mừng, để cho Cao Lực Sĩ đưa tấu chương truyền cho Lý Lâm Phủ và các trọng thần quan sát.
Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung và một số đại thần tiến cử Đường Tiểu Đông đều cười mừng rỡ, thừa cơ góp ý kiến chèn ép để cho Tô Văn trong tấu chương cường điệu nói Uy quốc lòng muông dạ thú mưu đoạt giang sơn Đại Đường ta, mặc dù không trực tiếp tỏ rõ muốn chinh phạt Uy quốc nhưng mơ hồ lộ ra loại ý tứ này.
Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung đều là người xoay chuyển đầu óc cực nhanh, tự nhiên hiểu được ý tứ của Đường Tiểu Đông, lúc này mắng nhiếc Uy quốc không biết suy xét, phải giáo huấn một trận, tỏ rõ thần uy của thiên quốc ta.
Đường Huyền Tông long nhan cực kỳ vui mừng vỗ long án, lúc này truyền thánh lệnh, hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557362/chuong-407.html