Võ sĩ đao của Uy khấu dưới sự chiếu rọi của cây đuốc, khúc xạ ra một dải lãnh mang chói chang.
Hai binh lính cố gắng vung đao vọt tới, hàn mang lãnh lệ cấp tốc chớp động, huyết quang tóe hiện, binh lính kêu thảm rồi ngã xuống.
Thừa lúc này, Đường Điềm gỡ trâm phượng trên đầu xuống, quát lên một tiếng, vung tay bắn ra.
- Chút tài mọn!
Uy khấu độc nhãn cuồng tiếu một tiếng, võ sĩ đao thẳng tắp đánh rớt.
Đinh một tiếng, trâm phượng bằng vàng bị chém làm hai nửa.
Đao pháp thật lợi hại!
- Tiếp ta thêm một trâm!
Đường Điềm khẽ quát phóng ra một chiếc trâm phượng cuối cùng.
Vẻ mặt tên Uy khấu độc nhãn khinh thường quái khiếu một tiếng, võ sĩ đao lại chém thẳng vào.
Trâm phượng bằng vàng bay giữa không trung đột nhiên chia làm hai, đầu nhọn đụng vào chiến đao, phát ra từng tiếng vang.
Phần đuôi thì theo một đường rẽ kỳ dị bắn vào trong hốc mắt tên Uy khấu độc nhãn.
- A...
Tên Uy khấu độc nhãn vứt võ sĩ đao, tay ôm mắt kêu bi thảm không thôi.
- Hì hì, giờ không ai gọi ngươi là độc nhãn long nữa rồi, hì hì.
Đường Điềm xoay người muốn nhặt trường kiếm của mình lên, một cỗ kình phong vô cùng sắc bén đột nhiên từ phái sau hung ác đánh tới.
Nàng chấn động, liều mạng bổ nhào về phía trước, tránh né công kích hung ác bất thình lình phía sau.
- Điềm muội cẩn thận!
Lan Đình vừa vặn đuổi tới lấy tay kéo nàng qua một bên, cổ tay rung lên, trường kiếm điểm ra, phát sau mà đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557347/chuong-392.html