Trong tử lao, ngoại trừ Mã Thiên Nguyên ra, không hề có tử tội nào khác được giam trong tử lao u ám này.
Đại Đường thịnh thế, quốc thái dân an, trăm họ an cư lạc nghiệp, ấm no trên cơ bản coi như được giải quyết, còn có ai muốn phạm tội? Ít nhất mặt ngoài là như thế.
Trọng phạm tử hình không phải là không có, những hải tặc Uy khấu bị bắt đều bị tiết độ sứ Trương Quân Lâm hạ lệnh chém đầu, một tên cũng không lưu lại, cho nên trong tử lao mới trống không thế này.
Đối với hải tặc và Uy khấu, Trương Quân Lâm cảm thấy sau khi mình thi hành quyết sách nhân chính không có hiệu quả, liền dứt khoát áp dụng một vài biện pháp đả kích lôi đình, đáng tiếc hắn trọng văn khinh võ, không có quân đội lớn mạnh để thực thi.
Vũ khí, trang bị, chiến mã quân phí cùng đủ loại nguyên nhân, làm sức chiến đấu của quân đội Hán Châu cực kém, sĩ khí không cao, cho dù liều mạng đả kích hải tặc Uy khấu cũng lực bất tòng tâm.
Trên người Mã Thiên Nguyên không có bất kỳ hình cụ nào, ngồi trên đống cỏ khô, trong tay cầm chân một con vịt quay, không khách khí gặm lấy gặm để, ở trước mặt hắn, còn bầy đầy thực vật phong phú lẫn rượu ngon.
Một tử tội, có thể hưởng thụ mỹ thực như thế, thật làm người ta hoài nghi là đang ở trong đại tửu lâu uống rượu, chỉ thiếu mỗi kỹ nữ bồi rượu mà thôi.
Đường Tiểu Đông ngồi ở đối diện, cũng gặm thịt quay, bất
quá hắn gặm phần đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557321/chuong-366.html