Duẫn nhi nhíu mày liễu, vẻ mặt có chút không hài lòng.
- Ý ngươi nói ta làm việc bất lực?
Nữ nhân trong xe phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Khuôn mặt Duẫn nhi rét lạnh, thanh âm lạnh lùng
- Đừng quên, việc này do ta toàn quyền phụ trách, bên trên phái ngươi tới chỉ để hiệp trợ ta.
- Đó là khi ngươi hành động thành công!
Nữ nhân trong xe lạnh lùng nói tiếp:
- Ngươi cũng đừng quên, nếu ngươi hành động thất bại, thì sẽ do ta toàn quyền chỉ huy.
Duẫn nhi cực kỳ bất mãn hừ lạnh, khẽ quát:
- Trở về!
Lão xa phu vung roi, lái xe dung nhập trong đám đông.
Đường Tiểu Đông dẫn theo Đường Mộc đi dạo trên đường lớn gần một ngày, Lan Đình cũng không hề hiện thân, nhìn sắc trời tối dần, tuyết bay lả tả, gió bắc thổi vù vù, gần như đóng băng cả khuôn mặt hắn, rơi vào đường cùng đành phải quay về trung tâm Ngu Nhạc.
Trời đông giá rét vẫn là ngồi bên bếp lò sưởi ấm uống rượu tuyệt nhất, bên cạnh là có nương tử yêu bồi tiếp, cuộc sống không gì tuyệt vời hơn.
Ngày hôm sau, hắn vẫn không hề từ bỏ ý định, như cũ dẫn theo Đường Mộc đi dạo tìm kiếm trên đường lớn.
Hắn biết Lan Đình khẳng định biết rõ nhất cử nhất động của hắn, chẳng qua không chịu hiện thân mà thôi.
Chẳng lẽ là tức giận sao? Hay đêm trước bị Đường Sương và Lôi Mị liên thủ công kích bị thương?
Nhìn không thấy người, trong lòng càng trở nên bất an lo sợ.
Liên tiếp ba ngày, Lan Đình đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557304/chuong-349.html