- A ngươi đừng cử động…
Lan Đình đỏ bừng mặt, hai tay run run cởi áo hắn, nhìn thấy trên ngực hắn có một nốt màu đồng do máu ứ đọng bên trong, nhẹ nhàng chạm vào một chút thì ngũ quan của Đường Tiểu
Đông nhăn lại thành một đoàn, rên rỉ không ngớt.
Nếu như nói là không đau thì là nói dối nhưng cũng không đau đến như vậy mà thôi, hơn phân nửa là do Đường Tiểu Đông giả vờ khoa trương đau đớn.
Lan Đình vừa xấu hổ vừa vội vàng, căng thẳng vội vàng, hoàn toàn không còn vẻ thông minh mọi khi. Nàng lấy từ trong người ra một cái bình sứ đổ một ít thuốc mỡ ra tay rồi nhẹ nhàng bôi lên ngực của Đường Tiểu Đông.
Quả nhiên là thuốc tốt, sau khi bôi lên da thì có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, không còn cảm thấy đau đớn, hơn nữa còn được một ngón tay mềm mại không xương nhẹ nhàng chà sát trên người mình, khiến Đường Tiểu Đông sảng khoái hít vào một hơi.
Lan Đình còn tưởng là hắn đau nhức nên càng nhẹ nhàng ôn nhu hơn, ngón tay trong suốt như ngọc nhẹ nhàng xoa bóp ở trên ngực hắn. Nàng cúi thấp đầu xuống không dám tiếp xúc với anh mắt nóng rực đang nhìn nàng của Đường Tiểu Đông.
Khuôn mặt đỏ bừng của nàng tràn đầy vẻ ngượng ngùng càng phát ra vẻ kiều diễm động lòng người khiến Đường Tiểu Đông nuốt nước bọt không thôi.
Tuy rằng đã qua tuổi chảy máu mũi, nhưng mà nhìn điệu bộ e thẹn mà xinh đẹp động lòng người của Lan Đình bây giờ, không một nam nhân nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557279/chuong-324.html