Kháo! Thân tỷ muội sao?
Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa khuôn mặt mình, bất đắc dĩ cười khổ:
- Lan Đình tiểu thư, xá muội ta đã trả lại rồi, cô cô của ta đâu?
- Tỷ tỷ… Giết hắn…Hắn là đại ác nhân… Hắn khi dễ Phỉ nhi… Ô ô…
Tiểu ny tử nằm trong lòng tỷ tỷ khóc rất thương tâm.
Bị đại ác nhân khi dễ, dọa dẫm mạnh mẽ hiếp dâm, còn bị xé rách y phục, sao có thể không khiến nàng sợ hãi, khuất nhục, thương tâm, mong chờ tỷ tỷ báo thù cho mình đây?
"Tranh!" một tiếng, sáu thiếu niên lãnh huyết đứng sau lưng Đường Mộc đồng thời rút kiếm khỏi vỏ, thanh âm trường kiếm ma sát với vỏ kiếm vang lên chói tai.
Trường kiếm vừa ra khỏi vỏ, trong phòng lập tức tràn đầy sát khí lạnh lo.
Lan Đình vẫn ôn nhu an ủi tiểu muội, đối với sát khí sắc bén hung ác độc địa bức tới không có nửa điểm phản ứng.
Đường Tiểu Đông khoát tay chặn lại.
Tranh!
Lại một tiếng trường kiếm tra vào vỏ đồng loạt vang lên, có thể thấy sáu thiếu niên lãnh huyết đã đạt tới cảnh giới tâm ý tương thông, khiến kẻ khác kinh hãi.
Lan Đình ôm quyền, thản thiên nói:
- Đường công tử, tiểu muội tuổi nhỏ bướng bỉnh, đã làm sai chuyện, Lan Đình xin hướng công tử xin lỗi. Về phần quý cô cô, nàng đã tự mình quay về.
Nói chuyện một hồi, một thiếu niên lãnh huyết đẩy cửa tiến vào, trình lên một tờ giấy.
Là bút tích của Phượng Cô Cô, nói nàng không có chuyện gì, đã trở lại Trung tâm ngu nhạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557249/chuong-294.html