Năm n trước, hắn đã từng giao thủ qua với Đường đại tiên sinh, với tu vi tinh thâm của Đường đại tiên sinh, nhưng cũng phải quá ba mươi chiêu mới có thể khiến hắn quăng kiếm chịu thua.
Mà cao thủ Đường Môn trước mắt này, lại gần như chỉ dùng một chiêu, không những phá giải kiếm chiêu của hắn, hơn nữa còn mạnh mẽ bức hắn lui nhanh về phía sau một bước. Công lực tinh thâm như vậy, so với Đường đại tiên sinh còn mạnh hơn vài phần.
Với tu vi của hắn, hiện tại khó có thể tìm ra hai ba người xứng đáng đối địch nổi hắn.
- Tiền bối là vị nào trong Đường môn đất Thục?
Long Thiên hít sâu một hơi, cố áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.
Tay phải cầm kiếm của hắn đã có chút run rẩy. Đây không phải run vì sợ hãi, mà là vừa rồi kiếm và ám khí va chạm mãnh liệt, lực lượng hung ác độc địa không gì sánh được chấn cho hổ khẩu của hắn vỡ ra, cả cánh tay cũng đều như tê dại.
- Tuyệt Kiếm Long Thiên, ba năm trước tại đại mạc đã đánh một trận, lực lượng của ta và ngươi ngang nhau. Hắc hắc!
Thích khách mang mặt nạ thanh đồng rốt cục mở miệng nói, thanh âm rất lạnh. Đặc biệt hai tiếng cười nhạt cuối cùng kia, không chỉ lộ ra vẻ tự tin ngạo thị thiên địa không gì sánh được, mà càng tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
- Ngươi… Ngươi là Đường Độc…
Long Thiên sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Đường Độc, nhân vật số hai của Đường Môn Thục trung, vì làm sai một việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557224/chuong-269.html