Thạch Sùng Vũ được phân cho đội của Tần Thiên Bảo, mặc dù chỉ là một người dẫn đường, nhưng dù sao cũng là người biết tự bảo vệ an toàn cho mình, bản thân Thạch Sùng Vũ chính là một cao thủ võ học, có thể tăng thêm thực lực cho đội của Tần Thiên Bảo.
Ở trong thành, cũng không phải không có khách sạn thoải mái, nhưng bởi vì quá ít phòng, không đủ chỗ để nghỉ lại, Đường Tiểu Đông chỉ có thể bất đắc dĩ ở trong
trướng bồng.
Sở dĩ lựa chọn khách sạn bình dân này là vì không muốn gây sự chú ý, cũng không cần thiết phải trêu chọc chuyện phiền phức, làm xong mọi việc còn trở lại Trung Nguyên, bởi vì nhiệt độ vào ban ngày và ban đêm ở tái ngoại chênh lệch quá lớn, làm cho hắn cảm thấy không thích ứng.
Nhưng hắn không muốn gây sự, nhưng không có nghĩa là người khác không cố ý tới cửa đập phá.
Ở đây không thể so với Trung Nguyên, buổi tối ngủ thì đóng cửa lại, giống như chưa có gì xảy ra.
Nhng các tộc đàn ở tái ngoại san sát nhau, dân phong bưu hãn hiếu chiến, người người đều có thể đánh nhau, người người đều có vũ khí để công kích và phòng thủ, nơi này không phải giống như trong điện ảnh, nơi này thịnh hành việc đeo đao bên người, không động thì thôi, động tới là rút đao ra, cho nên, vũ lực cá nhân của các dân tộc tái ngoại đều cao hơn so với binh sĩ Trung Nguyên rất nhiều.
Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Đường Tiểu Đông an bài mấy huynh đệ thay phiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557202/chuong-247.html