- Tiện nhân, ngươi còn không buông tay?
Tên nam tử vừa nhìn là biết hắn là một tên hoa hoa công tử chuẩn mực, hắn đạp cho nữ nhân kia một cước khiến nàng ngã trên mặt đất, sau đó cướp được cái bao vào trong tay.
- Đó là của hồi môn cuối cùng của ta, ngươi mau trả lại cho ta.
Toàn thân nữ nhân xơ xác, tóc tai bù xù, gắt gao ôm chặt lấy chân của tên nam nhân, gắt gao không buông.
- Ngươi không được đi đánh bạc nữa…
Thanh âm rất quen thuộc, ừ, là thanh âm của Vương Liên Hương.
Như vậy, nam nhân này chắc là tướng công của nàng rồi.
Thấy nàng thê thảm như vậy, Đường Tiểu Đông không khỏi thở dài một tiếng, thúc ngựa tiến đến, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, không nói một lời, cầm chiếc roi ngựa trong tay vụt cho tên gia hỏa này một trận khiến cho tên gia hỏa này kêu gào thảm thiết.
- Mẹ nó, đánh nữ nhân, tiểu tử ngươi có phải là nam nhân không? Ngay cả lão bà của chính mình cũng đánh, ngươi có phải là người không?
Chiếc roi ngựa trong tay điên cuồng vụt xuống, đánh cho tên gia hỏa này tróc thịt bong da, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến Vương Liên Hương bị dọa choáng váng.
Vốn dĩ phu thê mới cưới đánh nhau cũng là chuyện rất bình thường, người bình thường đều không có ý tứ can thiệp, ngay cả thanh quan cũng khó quản việc nhà người ta.
Mặc dù tướng công có chỗ không phải, nhưng dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557195/chuong-240.html