Đôi tất lụa màu hồng quấn quanh đôi chân trần trắng như tuyết, còn có đôi giày kỳ lạ phá tan truyền thống kia nữa, không chỉ khiến cho đôi chân trắng như tuyết càng thêm nổi bật, còn có cách buộc tóc, trang phục trên người của nàng phối hợp cùng chuỗi dây chuyền trân châu đeo trên cổ, tuy không có nửa điểm son phấn nhưng lại phát ra vẻ rực rỡ mê người, ung dung tao nhã, phong tình vạn chủng.
Trong lòng trưởng công chúa chợt động, dưới cái nhìn chăm chú nàng không kìm được lui về phía sau vài bước, nét mặt càng thêm run sợ bất an.
Dương Quý Phi dường như không nhận ra biểu hiện của nàng, vẫn quan sát nàng từ đầu đến chân, khiến cho sợ hãi và có quỷ trong lòng trưởng công chúa càng thêm run rẩy, hận không thể tìm được một cái khe để chui vào.
Khẽ cười nhẹ một tiếng, đôi môi đỏ mọng của Dương Quý Phi nở một nụ cười ý vị thâm trường, bộ dáng mờ ám, trêu ghẹo nói:
- Muội muội, nếu hắn còn ở trong phòng, tỷ tỷ sẽ không vào trong.
- A… Không có… Hắn… Đã đi rồi…
Trưởng công chúa hoảng loạn buột miệng trả lời, lời nói vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt của nàng bất chợt đỏ bừng.
Giấu đầu lòi đuôi.
Dương Quý Phi khẽ cười, mờ ám càng hiện rõ trên má ngọc, sau đó hơi nhíu mày lại, Thanh Liên tiên sinh không phải là đã quy ẩn sơn lâm hay sao, lẽ nào hắn đã suy nghĩ thông suốt rồi trở về tìm Ngọc Chân?
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi giày kỳ lạ dưới chân trưởng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557188/chuong-233.html