Hộ vệ gia tướng của Dương Quốc Trung một trận bận rộn, trướng bồng được dỡ bỏ thu hồi, tựa hồ dự định rời đi.
Đối với người Uy Quốc, Đường Tiểu Đông thực sự chán ghét, Phong Gian Mỹ Tuệ Tử lưu lạc đến nông nỗi thê thảm như vậy, chỉ có thể trách nàng là người Uy Quốc.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu ngon, đột nhiên thấy biểu tình mọi người quái dị, ánh mắt tựa hồ đều nhìn về một phương hướng.
Hắn giật mình, quay đầu.
Mỹ nữ Uy Quốc lúc trước hầu hạ Dương Quốc Trung ở trong trướng bồng ôm Phong Gian Mỹ Tuệ Tử, khó nhọc đi tới gần hắn.
Toàn thân Phong Gian Mỹ Tuệ Tử trong lòng nàng đã đổi y phục Đường triều, thậm chí vẫn còn trang điểm, khóe môi ẩn lộ nụ cười nhàn nhạt, có vẻ quyến rũ đoan trang.
Bất quá, đôi mắt của nàng đóng chặt, sắc mặt tái nhợt không máu, một cánh tay vô lực thả xuống, lắc lư theo bước đi của mỹ nữ Uy Quốc kia.
Mọi người đều đứng lên, ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn nữ nhân Uy Quốc kia đi tới.
Ai nấy đều thấy được, Phong Gian Mỹ Tuệ Tử trong lòng nàng là thi thể đã mất đi sinh mệnh.
- Đường công tử…
Mỹ nữ Uy Quốc kia cẩn thận để thi thể Phong Gian Mỹ Tuệ Tử lên mặt đất, quỳ sát hành lễ với Đường Tiểu Đông:
- Đường công tử, van xin người an táng Mỹ Tuệ Tử, tùy tiện tìm một nơi đàng hoàng cũng được, xin đừng để nàng phơi thây hoang dã, van xin người, van xin người đó...
Nữ nhân Uy Quốc kia quỳ rạp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557172/chuong-217.html