Chương trước
Chương sau
Món ăn này là do hắn cung cấp công thức chế biến?
Vương Ngạo Phong nhíu mày dường như có điều suy ngẫm, tên này vì lấy lòng mỹ nhân, không biết tìm đâu ra công thức chế biến một món ăn ngon như vậy. Ma Bà đậu hũ, có lẽ món này thuộc về xuyên vị, nhưng sao chưa từng nghe qua bao giờ?
Bất quá không thể không thừa nhận, lần giao đấu này, hắn tạm thời rơi xuống hạ phong.
Khó trách vài lần giao phong trước đều thảm bại, tên này nhìn như cục mịch quê mùa, nhưng lại rất biết dùng tâm cơ, hấp dẫn được sự chú ý của mỹ nhân.
- Đường công tử, không biết vị kia Ma Bà kia là danh sư phương nào, có thể giới thiệu cho Hiểu Nguyệt được không, Hiểu Nguyệt rất muốn bái sư học nghệ.
Hà Hiểu Nguyệt khẽ thi lễ, tú mục nhìn về phía Đường Tiểu Đông, thần sắc tràn đầy khẩn trương, hi vọng, cùng mong ngóng.
Đường Tiểu Đông cười ha hả.
- Ma Bà hả..
Thấy Vương Ngạo Phong dựng tai lên lắng nghe, nội tâm khẽ động, hắn nói.
- Kỳ thực chỉ là bịa đặt…
Hà Hiểu Nguyệt nao nao.
- Không có người này?
- Ừ.
Đường Tiểu Đông kiên trì trả lời.
Ma Bà là ai? Sống ở thời đại nào? Căn bản hắn không biết, chỉ biết Ma Bà đậu hũ vô cùng nổi tiếng. Vốn là muốn nói nhăng một hồi, nhưng khi chứng kiến Vương Ngạo Phong tựa hồ lại đang có chủ ý quỷ quái gì đó, hắn dứt khoát mượn dùng phát minh của Ma Bà thành của mình. Dù sao lúc trước cũng đã đạo văn ăn cắp thành quả của ngưu nhân rồi, bây giờ thêm một Ma Bà thì có làm sao?
- Nói như vậy… Chẳng lẽ món Ma Bà đậu hũ này là do Đường công tử phát minh?
Mặt mũi Hà Hiểu Nguyệt tràn đầy biểu lộ ngưng trọng, tú mục xuất hiện vô số gợn sóng, tràn ngập kích động, kính trọng, nhiều nhất chính là hiếu kỳ. Vương Ngạo
Phong cùng Đoàn công tử trợn mắt há hốc mồm, một bộ đánh chết cũng không tin.
So sánh cầm, thi với món ăn, có lẽ làm một bài thơ danh chấn thiên hạ, so với việc phát minh ra một món ăn còn dễ dàng hơn một chút. Bởi vì khẩu vị mỗi người lại một khác, phát minh ra một món ăn đặc sắc còn phải được sự chấp nhận của đại chúng, đấy chính là
chuyện khó càng thêm khó.
Vương Ngạo Phong tự mình thưởng thức qua, không thể không thừa nhận, khẩu vị của món Ma Bà đậu hũ này rất đặc biệt, rất nhanh sẽ nổi tiếng khắp giới ẩm thực.
- Cảm ơn Đường công tử!
Hà Hiểu Nguyệt đột nhiên vái hắn một cái thật sâu, khiến cho Đường Tiểu Đông luống cuống tay chân vội vàng hoàn lễ.
- Đường công tử, từ Ma ý chỉ tê cay? Còn từ Bà là có ý nghĩa gì?
Ma Bà xác thực là một cái tên thực cổ quái.
Bọn họ đâu có biết, chủ nhân chân chính phát minh ra món ăn nổi tiếng này tên là Ma Bà, đương nhiên cảm thấy kỳ quái rồi.
Đường Tiểu Đông cười ha hả.
- Kỳ thực cũng là cái tên ta chợt nghĩ ra mà thôi, nếu vậy Hiểu Nguyệt cô nương cảm thấy nên lấy cái tên gì cho hay?
Vì đả kích Vương Ngạo Phong, cho dù đạo văn, ăn cắp thành quả của tiền nhân, Đường Tiểu Đông cũng không có nửa điểm xấu hổ, tình trường như chiến trường, muốn đánh gục đối thủ, phải không từ thủ đoạn.
- Món ăn này là do công tử nghĩ ra, tốt hơn vẫn nên do công tử đặt tên.
Đường Tiểu Đông bật thốt.
- Nguyệt Đông đậu hũ!
Nguyệt Đông đậu hũ?
Không chỉ Đoàn công tử, Vương Ngạo Phong cảm thấy rất tục. Ngay cả Tần Thiên Bảo cũng cảm thấy rất tục, tục không chửi không được, tục khiến cho người ta buồn nôn!
Hà Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, mặt đẹp hồng rực!
Kẻ đần cũng biết ý tứ của hai từ Nguyệt Đông, Đường Tiểu Đông đang vuốt mông ngựa Hiểu Nguyệt cô nương, vuốt một cách quá lộ liễu.
Tâm Tư Mã Chiêu, mọi người đều biết.
Mặt đẹp đỏ bừng, Hà Hiểu Nguyệt cúi đầu, mười ngón tay ngọc không ngừng quấn vào nhau.
- Không được!
Vương Ngạo Phong khó chịu, là người thứ nhất lên tiếng phản đối. Truyện Tiên Hiệp - truyentop.net
Đường Tiểu Đông cười ha hả.
- Được hay không được là do lão tử định đoạt, cho dù Hiểu Nguyệt cô nương phản đối cũng không được
Lời nói rất bá đạo, bá đạo khiến cho người ta phản cảm.
Ít nhất Đoàn công tử cùng Vương Ngạo Phong đều lộ ra vẻ bất mãn, Tần Thiên Bảo thì một vộ phi thường sùng bái.
Cường giả phải có khí phách của cường giả, một đời kiêu hùng phải có bá khí!
Đại ca trâu bò!
Tần Thiên Bảo cười toe toét, giơ ngón tay cái lên.
Hà Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt nóng rực của Đường Tiểu Đông, lại cuống quýt gục đầu xuống.
Nàng cảm thấy hai gò má nóng hổi như lửa, trái tim kỳ diệu không tên đập loạn lên.
Không để ý tới phản ứng của mọi người, nàng cúi đầu, vội vàng chạy thẳng vào trong hương khuê của mình. Thô tục, quá thô tục, tự dưng chọc giận mỹ nhân, ngốc ở lại cũng không còn thú vị nữa, Đoàn công tử cùng Vương Ngạo Phong giận dữ đứng dậy, phất tay áo rời đi.
- Đại ca...
Tần Thiên Bảo lo lắng, đại ca có khí phách của cường giả rồi, bất quá lại chọc giận mỹ nữ, đại kế tán gái rất có khả năng sẽ đi toi. Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ nhún vai, mấy lời vừa rồi thốt ra cũng chỉ nhằm vào Vương Ngạo Phong, ngược lại đã quên mất cảm thụ của Hà Hiểu Nguyệt. Nhất thời tranh cường hiếu thắng chọc giận mỹ nhân, được không bù nổi mất mà, ngu ngốc rồi, đại kế tán gái tuyên cáo đi toi, đành rời đi!
Liên tiếp vài ngày sau, cả ngày Đường Tiểu Đông ỉu xìu, mặt mày ủ rũ, cứ u u mê mê thua trong tay Vương Ngạo Phong như vậy, hắn không cam tâm. Được rồi, dù sao nữ nhân bên người cũng quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi ngay cả người ôn nhu, thiện lương nhất như Nhu biểu muội cũng bắt đầu có ý kiến rồi, tốt hơn vẫn là buông tha.
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn quét sạch sa sút tinh thân, cả người phấn chấn trở lại, vùi đầu vào viết tiếp cuốn Phong Nguyệt đại lục, sách này vừa xuất bản, lượng tiêu thụ so với Phong Trần kiếp còn lớn gấp bội, đạt đến năm nghìn bản, bạc thu về không khác gì từ trên trời rơi xuống. Đương nhiên, khoản tiền phi nghĩa này hắn không dám cho chúng nữ biết, ngay cả Kha Vân Tiên Kha đại tổng quản lý tiền bạc, hắn cũng giấu rất kỹ.
Không phải là hắn muốn lập quỹ đen, mà là do hắn lo chúng nữ biết được hắn biết sách H, không bị chửi mới là lạ.
Dù sao việc này chỉ có Tần Thiên Bảo, Trương Lãng biết được. Tiền cũng là do Tần Thiên Bảo vụng trộm phân ra gửi vào mấy tiền trang quy mô trung đẳng. Tuy rằng lưu luyến trù nghệ vô song của Hà Hiểu Nguyệt lần trước chọc giận tiểu mỹ nhân, muốn xin lỗi lại không biết mở miệng như thế nào, chẳng bằng đâm lao theo lao không gặp nàng luôn, nàng tha thứ cũng thế mà không tha thứ cũng thế, quyền là của người ta.
Từ đó về sau, mỗi ngày đi thư viện Lạc Vân, hắn đều tránh đi qua Thập Lý Tập, cho dù là đi qua cũng không ghé vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.