Chương trước
Chương sau

Trầm Tích Nguyệt vội vàng đứng lên ôm quyền hoàn lễ.
- Thì ra là Vương Tam công tử Tam công tử, Đoàn công tử, nhị vị thật đúng là khó được nhã hứng như thế.
Ba người hiểu ý cười ha hả. Thấy Hà Ngụy bưng bếp lò trên tay, tựa hồ muốn đặt lên trên bàn, Đường Tiểu Đông vội vàng thu dọn bát đĩa, Tần Thiên Bảo cũng bưng cái nồi không kia lên. Hà Ngụy cười ha hả, vẻ mặt chất phác.
- Mấy vị công tử, mời ngồi, nồi lẩu lập tức được dọn tới ngay.
Hắn cấy lấy cây cời lò, gẩy gẩy mấy hòn than bên trong bếp. Bất chợt, một viên than củi nóng đỏ to cỡ ngón tay cái đột nhiên bay ra, rơi xuống người Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông bị dọa cho vội vàng nhảy dựng cả lên, mặc thù viên than rơi xuống mặt đất, nhưng vạt trước áo choàng của hắn vẫn bị đốt thành một cái động lớn, trong không khí tràn ngập mùi khét giống như là khi người ta đốt lông.
- A, vị công tử này, lão hủ xin lỗi, xin lỗi... Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Hà Ngụy luống cuống tay chân giúp hắn phủi phủi tấm áo choàng vẫn đang bốc khói, hơi khói tan đi, bất quá trên mặt chiếc áo choàng mới tinh mà Đường Nhu vừa mới tặng cho hắn đã nhiều thêm mấy chục dấu tay đen nhánh, bộ dạng vô cùng thê thảm.
- Đại thúc, không sao, không sao đâu...
Mặt mũi Đường Tiểu Đông tràn đầy bất đắc dĩ, cười khổ.
Hiện tại chiếc áo choàng của hắn đã quá thảm rồi, bất quá người ta cũng không có cố ý, đương nhiên là hắn không thể phát tác được, hơn nữa vị đại thúc này lại làm ở trong tiệm, nhất định là người làm công mà Hà Hiểu Nguyệt mời đến, nể mặt Hà Hiểu Nguyệt đành coi như là bản thân gặp vận rủi thôi.
- Ah, đường công tử, huynh không sao chứ?
Mặt mũi Trầm Tích Nguyệt tràn đầy thần sắc quan tâm, thậm chí có chút đau lòng.
Chứng kiến biểu lộ mập mờ cổ quái của mọi người, thật đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.
Nhìn ánh mắt, cử chỉ của Trầm Tích Nguyệt đối với hắn. Có lẽ, khả năng rất lớn Trầm Tích Nguyệt đối với hắn có chút hứng thú. Về phần có phải hay không, hắn không dám xác định, cũng sợ phải xác như Trầm Tích Nguyệt trắng trợn biểu đạt tình cảm với hắn, hắn đương nhiên có thể công khai cự tuyệt. Thực xin lỗi, lão tử không phải là gay! Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại không có chính thức nói ra, bản thân
mình cũng không dám trực tiếp hỏi hắn. Vạn nhất đối phương không có ý này, như vậy thì đúng là mặt mo rồi. Trầm Tích Nguyệt không thẳng thừng ra, đó mới là điều khiến hắn phi thường khó chịu, dù sao càng dây dưa, không minh bạch cùng hắn, người khác sẽ càng cảm thấy hai người có mối quan hệ mập mờ nào đó, hậu quả của chuyện này sẽ hết sức nghiêm trọng.
Cũng không thể hạ quyết tâm đánh cho hắn một trận? Người ta không có đắc tội với hắn, chỉ tươi cười chào đón, hơn nữa... Hơn nữa… Còn rất quan tâm, chăm sóc..
Tóm lại, rất phiền toái! Rất đau đầu!
- Cha…
Hà Hiểu Nguyệt vừa bước vào, chứng kiến nhiều thêm hai vị khách nhân, lại chứng kiến phụ thân đang bận dọn nồi lẩu, vẻ mặt nàng biến thành cổ quái.
- Hiểu Nguyệt cô nương, tiểu sinh hữu lễ.
Đoàn công tử phản ứng nhanh nhất, lập tức khom người thi lễ, trên mặt biểu lộ cung, ánh mắt tràn đầy vẻ ái mộ cuồng nhiệt, bất quá cử chỉ vừa vặn, không có nửa điểm lỗ mãng, khiến Hà Ngụy thoả mãn gật đầu.
- Tiểu nữ Hiểu Nguyệt hữu lễ.
Hà Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đáp lễ, ánh mắt nhìn về phía phụ thân.
Mặt già của Hà Ngụy lộ ra dáng cười mập mờ.
Vương Ngạo Phong cười ha hả, biểu lộ tranh giành một cách công khai nói.
- Chúng ta đều là nam nhân, hành sự không cần trốn trốn tránh tránh, nhân dịp bá phụ cùng Hiểu Nguyệt cô nương đều có mặt ở đây, tất cả mọi người ở đây đều vì mộ danh Hiểu Nguyệt cô nương mà đến.
Hai gò má Hà Hiểu Nguyệt đỏ hồng, còn Hà Ngụy thì cười toe toét.
Rất tốt, mọi người tranh giành một cách công bình, nhi nữ cũng dễ dàng lựa chọn hơn, cũng chặt đứt được được ý niệm trong đầu hai tên khốn kiếp kia. Hắn cho rằng, với diện mạo anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, gia thế hiển hách của Vương công tử, Đoàn công tử. Cho
dù nữ nhi ngốc đến thế nào, cũng sẽ chọn một trong hai người này!
Kháo, hai tên này muốn chơi trò gì?

Cảm thấy lời nói của Ngạo Pho có chút vấn đề, Đường Tiểu Đông không khỏi nhíu mày.
Tên hỗn đản này lại muốn giở âm mưu gì?
Đoàn công tử gật đầu nói.
- Ý này của Vương huynh rất tuyệt, bất quá đây chỉ là chuyện giữa nam nhân chúng ta, về phần Hiểu Nguyệt cô nương yêu thích ai, chỉ có nội tâm nàng hiểu rõ, tất cả mọi người không nên cưỡng cầu.
Những lời này rất có lý, không chỉ Hà Ngụy phi thường hài lòng gật đầu, ngay cả Đường Tiểu Đông cũng gật gật đầu, khuôn mặt Hà Hiểu Nguyệt càng ngày càng đỏ, tựa như là ánh ban mai, phi thường kiều diễm động lòng người.
Tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy ngượng ngùng của nàng, trái tim Đường Tiểu Đông đập loạn một hồi.
Đương nhiên, trong ánh mắt kia, còn uẩn hàm vài phần lo lắng.
- Đường công tử.
Vương Ngạo Phong nhìn hắn.
Mày kiếm Đường Tiểu Đông giương lên, biểu lộ mời nói.
Vương Ngạo Phong mỉm cười.
- Hiện nay, danh khí của Đường công tử đã vang vọng khắp toàn bộ Đại Đường, không chỉ được xưng tụng là kỳ tài có tiền đồ nhất trong giới kinh doanh, tài nghệ được trưởng công chúa Ngọc Chân vô cùng tán thưởng, tiến cử thư viện Lạc Vân, thực sự là khiến người ta hậm mộ.
Đường Tiểu Đông nhíu chặt mày, tự dưng tiểu tử này lại đột nhiên vuốt mông ngựa hắn, chỉ sợ không phải là chuyện tốt lành gì. Những lời này của Vương Ngạo Phong khiến khuôn mặt xinh đẹp hơn cả mỹ nữ của Trầm Tích Nguyệt hiện lên một nụ cười sáng lạn, làn thu thủy trong veo lại thêm vài phần động lòng người, thậm chí còn có vài phần tình cảm không tên.
Trên mặt Hà Ngụy lập tức hiện ra vẻ cổ quái, không thể ngờ rằng, người thanh niên thô kệch trước mặt lại là Đường công tử danh chấn khắp Lôi Châu Đại Đường, đáng tiếc...
Quả nhiên, nghe lời nói kế tiếp của Vương Ngạo Phong, Đường Tiểu Đông tức giận đến thiếu chút nữa chồm lên.
- Rất nhiều thiếu nữ Đại Đường vì Đường công tử mà cơm không muốn ăn nước không muốn uống, nhớ thương đứt ruột đứt gan. Nghe nói bên cạnh Đường công tử đã có không ít hồng nhan tri kỷ, hơn nữa Đường công tử đã cùng thiên kim nhà hữu tướng đại
nhân, Đằng Giao tiểu thư lập thành hôn ước, quả thực khiến người ta hâm mộ.
Lời này tuy rằng bên ngoài rõ ràng là đang ngợi, nhưng lại ngầm nói, ngươi đã cùng nữ tử khác lập thành hôn ước, đã không còn tư cách cạnh tranh. Đau hơn nữa là một câu "bên cạnh đã có không ít hồng nhan", đẩy chẳng phải là nói hắn phong lưu thành
tính, lưu tình khắp nơi, gặp người nào yêu người đó hay sao?
Một chiêu này thực hung ác nham hiểm!
Hà Ngụy cười ha hả.
- Thế sao, nếu Đường công tử đã sớm có hôn ước, đương nhiên là không thể tham gia cạnh tranh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.