Bắn pháo chính là từ ngữ mới mẻ hắn học được từ chỗ lão đại. 
Cũng không chờ cho Đường Tiểu Đông có điều phản ứng, người này đã chạy trối chết ra khỏi học đường. 
Ta kháo, không thể nào, phản ứng kịch liệt như vậy? 
Thực sự là đại sắc lang mười phần. 
Lão tử vừa viết vừa đọc, vì sao không có nửa điểm phản ứng? 
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, nhìn vài tờ được viết ra, thẳng thắn để Tần Thiên Bảo tới tiếp nhận công tác của Trương Lãng 
Vừa viết được một lúc, Tần Thiên Bảo cũng nhanh chóng trướng mặt đỏ bừng, bất an giãy dụa thân thể, hổn hển nói: 
- Lão đại, lão đại kiếm được từ đâu mấy thứ này? Lợi hại như vậy? Ta… Ta… 
- Kháo, chỉ còn một ít cuối cùng, viết hết cho ta rồi nói tiếp! 
Tuy rằng chỉ còn một hai trang cuối cùng, nhưng Tần Thiên Bảo vừa chép vừa thất thần, lại viết chữ không tốt, khiến hắn phải liên tục xé giấy vứt một mảnh lớn. 
- Kháo, uổng cho ngươi là cao thủ, điểm định lực như vậy cũng không có? 
Đường Tiểu Đông cười mắng gõ trên đầu hắn một cái, cuối cùng cũng xong phần bản thảo đầu tiên, có thể trở về sắp chữ in ấn rồi. 
Xoa xoa cái đầu đau nhức, Tần Thiên Bảo trướng đỏ bừng mặt, cười khổ nói: 
- Đại ca, Thiên Bảo nhìn qua không ít sách H, duy nhất một quyển kia, văn chương miêu tả trần trụi… Quá, quá cái kia rồi… 
- Nói tiếp… 
Đường Tiểu Đông rất muốn biết hiệu quả của loại sách H này như thế nào? 
Tần Thiên Bảo trướng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557113/chuong-158.html