- Có ý tứ gì vậy? 
Đường Tiểu Đông thầm thở ra một hơi. 
Trưởng công chúa Ngọc Chân ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói. 
- Với tài năng của ngươi, sao không cân nhắc đến việc khảo thủ công danh, đền đáp quốc gia? 
Khảo thủ công danh? 
Da đầu Đường Tiểu Đông run lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. 
Lúc trước Lý Lâm Phủ từng khích lệ qua, Hoắc Hàn Yên cũng toàn lực ủng hộ, ngay cả Lôi Mị cũng đã khuyên hắn khảo thủ công danh. 
Nếu như bỏ phiếu quyết định... Có lẽ Đường Nhu sẽ bỏ quyền, còn Kha Vân Tiên có lẽ cho rằng kiếm tiền mới là vương đạo, công danh có hay không cũng không quan trọng, có tiền, muốn làm quan, tùy tiện mua lấy một chức gì đó chơi đùa là được rồi. 
Không nói tới cái gì mà quan quan thư cưu, tại hà chi châu... Chỉ mấy loại chữ phồn thể kia thôi cũng đủ khiến cho hắn khóc bằng tiếng mán rồi, chẳng bằng đi miếu làm hòa thượng tụng kinh a di đà phật còn hứng thú hơn. 
- Vì cái gì các nàng đều cho rằng làm quan mới có tiền đồ? 
Vẻ mặt hắn khi nói ra những lời này tựa hồ là đang cầu xin. 
Làm quan thì có cái gì tốt? Quan trường đen tối? Trên đầu quan còn có một hoàng đến, cả ngày phải vuốt mông ngựa của hắn, không may là rơi vào kết cục của một tên gian thần tru di cửu tộc, tịch biên tài sản, quả thực là chết oan mà! 
Quan trường đen tối, suốt ngày mưu tính ám hại nhau, trong ấn tượng của hắn, các vị quan thanh liêm ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557105/chuong-150.html