Chỉ là trong lòng lão cũng dâng lên cảm giác bất an, tựa hồ Đường Sương cũng không phải loại đèn hết dầu, nếu thật sự lợi hại như Lôi Mị, thế thì phải đau đầu chết được. 
Thấy nàng cất bước, Tần Thì Phong cười ha hả nói: 
- Ở đây không tiện, hay là vào phòng khách đi. 
Trong đại sảnh, tất cả hạ nhân đều bị điều đi, Thủy Mật Đào bưng trà thơm lên, sau đó ngồi bên cạnh Tần Thì Phong. 
Ai cũng không nói gì, trong đại sảnh hết sức trầm lặng, trầm lặng đến nỗi làm cho người ta phải khó chịu. 
Thủy Mật Đào là người đầu tiên chịu không nổi, bất mãn nói: 
- Các người không phải muốn thương lượng chuyện gì sao? Sao không ai nói lời nào? 
Tần Thì Phong ho nhẹ một tiếng: 
- Hiền chất nữ. Nguồn truyện: truyentop.net 
Đường Sương gật nhẹ đầu: 
- Tần ngũ thúc cứ nói, chất nữ chăm chú lắng nghe. 
Trong lòng Tần Thì Phong giật mình, cô chất nữ lạnh lùng trước mắt này càng ngày càng khó nắm bắt, cũng khiến lão càng lúc càng bất an, một tiểu thư Lôi gia đã đủ cho lão đau đầu rồi, bây giờ lại thêm một Đường tiểu thư có thể không thua gì nàng ta, thế thì chẳng còn cách nào sống nổi. 
Trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác già nua, không khỏi thở dài. 
Lời đã nói đến nước này, hối hận cũng đã muộn rồi, lão bấm bụng hỏi Lôi gia chiếm mấy phần trong Trung Hoa đường. 
- Một thành cũng không có, Đường gia cũng không có phần! 
Tuy Tần Thiên Bảo vừa nói với lão xong, chỉ là lời từ miệng Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557073/chuong-118.html