Về phần sản lượng thì không thể nhiều, thà rằng thiếu hàng cũng không thể để tồn kho, còn biện pháp duy nhất để đối phó hàng phỏng chế, chỉ có thể cố gắng càng nhanh càng tốt, tiêu thụ hoàn toàn mới làm cho những người bắt chước không thể theo kịp.
Ngọc Nhược Vân mở to hai mắt, nhìn hắn không chớp mắt.
- Ngươi rốt cuộc là loại người gì?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta là người tốt, là một nam nhân vừa thành thực vừa thiện lương vừa có trách nhiệm vừa có sự nghiệp.
Ngọc Nhược Vân má ngọc đỏ lên lí nhí nói:
- Không biết xấu hổ! Nào có người tự khen
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Nàng không phải hỏi ta là loại người gì hay sao, ta đương nhiên phải thành thật trả lời, ha ha.
Khuôn mặt giả ra biểu tình thành thật khiến cho Ngọc Nhược Vân kìm không được phải bật cười ra tiếng.
- Ai nếu chỉ nhìn ngươi bề ngoài, nhất định sẽ bị mắc mưu, không biết bao nhiêu cô gái hoài xuân sẽ bị ngươi dụ dỗ lừa gạt...
Cảm giác lời nó có chút thất thố, Ngọc Nhược Vân vội vàng ngậm miệng, má ngọc càng đỏ bừng động lòng người.
Đường Tiểu Đông nuốt nước kiếng, thục nữ quả nhiên so với tiểu la lỵ ngây ngô càng hấp dẫn hơn.
Trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, Đường lục thúc không biết khi nào đã tránh đi, khó trách ngôn từ của Ngọc Nhược Vân mới có chút lớn mật, lục thúc cũng thật là người biết ý.
- Đúng rồi, cái khái niệm tiêu thụ hoàn toàn mới mà ngươi nói là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557042/chuong-87.html