Sau lưng chạm phải vật gì đấy, lão Hoàng hiểu ý đưa tay ra sau cầm lấy, rất nhanh thu vào trong ngực. 
Lại là mười lượng bạc! 
Khó trách hôm nay khi xuất môn đạp phải cứt chó, hắc hắc. 
"Giá 
Hắn ta với tinh thần đại chấn dùng lực quất roi da, quay đầu ngựa phóng về nơi dã ngoại. 
Đã chiến đấu qua hơn nén hương, là ai cũng sẽ đều mệt rã rời, chẳng lẽ vị công tử kia còn có sức chiến đấu sao? 
Một lần nữa từ trong xe truyền đến âm thanh rên rỉ cùng chấn động làm cho hắn ta há hốc mồm. 
Mẹ ơi thần nhân, lão Hoàng ta bội phục sát đất. 
Nếu trở về kể chuyện này cho chủ nhân nghe, không biết biểu tình của chủ nhân sẽ thế nào ta? Nếu không phải lão Hoàng ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, đánh chết cũng sẽ không tin. 
Thời gian của chuyến dạo chơi ngoài thành này lâu hơn, mãi đến khi chạng vạng, cuộc chiến vô cùng thảm thiết mới hoàn toàn đình chỉ. 
Nếu không phải vị phu nhân kia thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng rên rỉ suy yếu vô lực, lão Hoàng quả thật sẽ cho rằng nàng đã hi sinh anh dũng tại cương vị chiến đấu. 
Vào thành, xe ngựa di chuyển trên phố lớn ngõ nhỏ trong thành hơn nửa ngày, Đường Tiểu Đông mới bảo xa phu dừng xe tại một con hẻm. 
Xa phu lão Hoàng bằng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn thần tượng lớn nhất trong cuộc đời của mình tràn đầy sức sống, long hình hổ bộ rời đi. 
Dựa theo sự phân phó của thần tượng, cho xe đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557036/chuong-81.html