Bốn người Chiến Thiên Nhai đứng yên không động thủ, người mạnh nhất trong đó bọn họ chính là Tần Thiên Bảo, khi hắn chém ngã mấy lão đại và phần tử nòng cốt phía đối phương, lúc này đối phương mới giải tán hoặc đầu hàng. Tuy rằng thành công phá tan được đường khẩu đối phương, thế nhưng cái giá phải trả là một chết hai thương nặng, những người còn lại ít nhiều đều mang thương thế, ngay cả cánh tay của Đường Tiểu Đông cũng nhễ nhại máu tươi, y phục bị lưỡi dao sắc bén chém thành vải vụn, những công kích trí mạng hoàn toàn được áo chống đạn của hắn chống đỡ. Hiện tại chỉ còn một bang phái cuối cùng, mà lúc này sắc trời đã tối, mọi người vội vã băng bó vết thương, nắm chắc thời gian nghỉ ngơi. Đường Tiểu Đông mở chốt khẩu MP5 tự động, đi tới trước mặt bốn người Chiến Thiên Nhai, lạnh lùng nói: - Ta gọi các ngươi đến không phải là xem náo nhiệt, muốn làm thì đọng thủ, không muốn hỗn thì cút đi cho ta, nô tài vô dụng ta nuôi làm cái gì? - Ngươi… Chiến Thiên Nhai trừng mắt, sát khí ẩn hiện. - Trừng mắt cái gì? Muốn cút thì cút, lão tử không lưu! Đường Tiểu Đông đứng cách bốn người chừng bảy tám bước, ngón trỏ vẫn để trên cò súng, lúc nào cũng có thể bóp cò giết người. - Đây chính là tự ngươi nói, lão tử không sai ước định, ha ha ha! Chiến Thiên Nhai cười to ba tiếng rời đi, ba huynh đệ của hắn người nhìn ta ta nghìn ngươi, hai người theo hắn rời đi, chỉ có một người lưu lại. - Ngươi? Đường Tiểu Đông híp mắt nhìn kỹ đối phương. Người này tên gọi Chu Bất Vi, vóc người thuộc loại trung tầm, mặt trắng không râu, ánh mắt âm trầm, vừa nhìn đã biết là loại người thâm trầm. Chu Bất Vi ho nhẹ một tiếng: - Lão đại, một đường khẩu cuối cùng cũng không thể khinh xuất như vậy, bằng không, toàn quân có thể bị diệt! Có ý tứ. Đường Tiểu Đông lạnh lùng nhìn hắn. Bọn họ liên tiếp phá tan mấy bang phái nhỏ, tin tức đã sớm truyền ra, trận khổ chiến vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất, đối phương đã sớm chuẩn bị sẵn chờ đợi bọn h tự chui đầu vào lưới. Những bang phái trước đó tan tác cực nhanh là bởi vì bọn họ quá mức bất cẩn, hơn nữa thân thủ của Thiên Bảo tương đối cao minh, người người ý chí chiến đấu sục sôi, đánh nhau sống chết bỏ qua những tiểu lâu la, toàn bộ bắt chuyện với lão đại và phần tử nòng cốt, rắn mất đầu tự nhiên lập tức giải tán. Chu Bất Nghi nghênh đón ánh mắt của hắn, sắc mặt có vẻ cực kỳ bình tĩnh: - Không biết lão đại là người muốn làm sự nghiệp lớn hay là thi triển sở phương bản thân? Người này chính là loại nhân vật quân sư thiện dùng kỳ mưu quỷ kế! Đường Tiểu Đông - Vứt bỏ huynh đệ, là bất nhân bất nghĩa, người như thế ta không dám dùng! Sắc mặt Chu Bất Vi vẫn trầm tĩnh như cũ, hắn mỉm cười, thong dong nói: - Xây nhà cần chọn gạch, nước chảy từ chỗ sau tới chỗ thấp, người đều hướng lên cao, đây là biết thời biết thế, là tuấn kiệt! Hắn rung đùi đắc ý, bộ dáng thư sinh thối. - Chiến Thiên Nhai không tuân thủ lời hứa, phản chủ phí huynh, câu bất nhân bất nghĩa này phải dùng trên người hắn mới đúng. Kháo, so với lão tử còn đê tiện vô sỉ hơn! Đám người Tần Thiên Bảo nhìn Đường Tiểu Đông, chờ đợi hắn quyết định. Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người. Đường Tiểu Đông nhìn Chu Bất Vi: - Nói một chút xem! Chu Bất Vi mỉm cười: - Chúng ta liên tục phá tan mấy đường khẩu bang phái, khẳng định tin tức đã sớm truyền đi, đối phương đã làm tốt công tác chuẩn bị, lấy khỏi đợi mệt, hiện tại đang mở bẫy chờ đợi chúng ta tự chui đầu vào lưới. Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn hắn: - Hãy bớt lời thừa đi. - Rõ, lão đại! Chu Bất Vi rung đùi đắc ý: - Kỳ thực rất đơn giản, lão đại, ngài dẫn người mai phục bên ngoài, do ta cùng với vị Thiên Bảo huynh đệ này giết vào, dụ địch ra ngoài giết. Đường Tiểu Đông gật đầu, chủ ý này so với suy nghĩ của hắn không bàn mà hợp, hắn lo lắng chính là số người quá ít, mà tất cả mọi người đều mang thương thế, đánh tốt chỉ có mình Thiên Bảo mà thôi, hiện tại thêm một Chu Bất Vi, coi như phần thắng tăng nhiều. Trong Túy Tiên Lâu, Kha Vân Tiên và Châu nhi ngồi đối diện nhau, trên mặt hai người đều là thần tình lo lắng bất an. Đường Tiểu Đông đột nhiên tức giận, khiến hai nàng vừa kinh vừa sợ, không rõ ràng vì sao hắn lại đột nhiên phát cơn tức giận lớn như vậy? Nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, hai người vội vàng chạy tới mở cửa, thấy mọi người đầy máu đen, chật vật trở về, tất cả đều sợ tới giật mình - Xảy ra chuyện gì? Hai nàng đồng thanh kinh hãi hỏi. - Không có việc gì. Lúc này trong lòng Đường Tiểu Đông đã bình tĩnh, quayv ề phía Kha Vân Tiên mỉm cười: - Đi lấy kim sang dược, nhanh băng bó cho bọn họ một chút. Nguồn truyện: truyentop.net Khi đánh một đường khẩu cuối cùng, đối phương không chỉ có nhiều người, còn có mấy hảo thủ, một trận thắng tương đối gian nan, hoàn hảo có Chu Bất Vi võ công không kém, xuất thủ lại ngoan, một người giết chết mấy hảo thủ bên phía đối phương. Ngay cả Tần Thiên Bảo cũng trúng mấy đao, Thiết Ngưu và A Hổ không cần phải nói, trên người có bảy tám vết thương đan xen ngang dọc, có vết sâu thấy xương, vô cùng dọa người. Tuy rằng hai người da dày thịt béo, thế nhưng cũng đau tới đầu đầy mồ hôi, hừ hừ rên rỉ không ngừng. Đường Tiểu Đông có áo chống đạn, trúng đao chỉ trên cánh tay và bắp chân, phía sau lưng ăn mấy thiết côn, tuy rằng không thụ thương, thế nhưng lực lượng đả kích cũng chấn hắn tới mức nhe răng nhếch miệng. Chu Bất Vi là người có thân thủ cao minh nhất trong đám người, xuất thủ cũng vô cùng tàn nhẫn, chỉ có một mình hắn không bị thương, toàn thân dễ dàng, hắn cầm một đống kim sang dược và vải trắng chạy qua chạy lại, băng bó cho các huynh đệ bị thương. Băng bó vết thương xong, đám người Tần Thiên Bảo lên lầu nghỉ ngơi, Đường Tiểu Đông đảo mắt xung quanh, không thấy Lôi Mị, sắc mặt không khỏi buồn bã. Trong lòng lại bạo phát lửa giận không tên, hắn trừng mắt nhìn Kha Vân Tiên, lạnh lùng nói: - Ai dám nói chuyện hôm nay, đừng trách ta trở mặt. Không để ý tới Kha Vân Tiên ủy khuất cúi đầu, tròng mắt thoáng hiện nước mắt, hắn oán giận lên lầu. Thấy Châu nhi chuyển ánh mắt ý hỏi, Tần Thiên Bảo nhăn nhó, thấp giọng nói: - Ta cũng không biết vì sao đại ca lại phát hỏa lớn như vậy? Dù sao đi nữa vừa rồi hắn giống như người điên… Hắn lắc đầu lẩm bẩm: - Thời điểm rời khỏi nhà còn hoàn hảo, khi trở về còn cười cười nói nói, nhưng vừa mới vào cửa, toàn thân đột nhiên thay đổi, trở nên thật đáng sợ… - Ai thở dài một tiếng, nàng đã minh bạch nguyên nhân. Đường Tiểu Đông vừa lên lầu đột nhiên bước xuông, trên người vẫn là vũ trang hạng nặng như cũ, chỉ là biểu tình trên mặt đã có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]