Đường Điểm và Thư Tiệp đứng ở một bên che miệng cười nhẹ.
- Ngươi giúp ta tìm một người.
Tần Thiên Bảo vỗ ngực bình bịch, nói:
- Mị tỷ tỷ yên tâm, cho dù là người chết, Thiên Bảo cũng sẽ quật mồ hắn lên vác xác về!
- Hì hì…
Đường Điềm và Thư Tiệp nhịn không được, thất thanh cười thành tiếng.
Lôi Mị nói:
- Trong Lôi Châu Thành này có một tay trộm nhi phi thường nhanh…
Lời của nàng còn chưa nói xong, sắc mặt vừa mới khôi phục một chút của Tần Thiên Bảo lập tức trở nên tái nhợt vô cùng. Nguồn truyện: truyentop.net
Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, chẳng lẽ hắn nhận thức tên tiểu thâu kia?
Lôi Mị cũng đã nhìn ra, mềm mại đáng yêu cười:
- Nguyên lai là các ngươi nhận thức, vậy thì tốt rồi.
- Không… Khô
ng nhận ra…
Tần Thiên Bảo không còn bộ dáng khí khái anh hùng phó thang đạo hỏa vừa rồi, hiện tại án mắt lóe ra, không dám nghênh đón con mắt của Lôi Mị, bộ dáng thấp thỏm không yên.
Nụ cười mềm mại đáng yêu của Lôi Mị càng thêm đậm:
- Ngươi không muốn?
Tần Thiên Bảo ưỡn ngực nói:
- Chuyện bán đứng bằng hữu, Thiên Bảo thà chết cũng không làm, tỷ giết ta đi.
- Chậc chậc chậc, vừa sợ tới thiếu chút nữa tiểu cả ra quần, hiện tại lại có bộ dáng khí khái anh hùng thề sống thề chết như vậy?
Đường Điềm phe phẩy đầu, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt càng ngọt tới mức mê người:
- Muốn chết sao? Rất dễ, chỉ là trước tiên cho ngươi thưởng thức tư vị của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557001/chuong-46.html