Thạch Lỗi lớn lên lông mày rậm mắt to, thân thể cường tráng như trâu nghé, hoàn toàn kế thừa tính tình cởi mở hào phóng của dân du mục tái ngoạn. Thạch Tiểu Tuệ thì hoàn toàn ngược lại, kế thừa vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của mẫu thân, là một tiểu la lỵ.
Mục đích của Đường Tiểu Đông rất đơn giản, để huynh muội Thạch gia chơi tới vui vẻ hài lòng, khiến ấn tượng về nơi phồn hoa này in sâu trong lòng cả hai, lưu được tâm hai người cũng có thể lưu được phu phụ Thạch Sùng Vũ.
Lôi Mị cùng ba người dạo phố cũng hăng hái bừng bừng, trong tay cầm mấy bao đồ ăn vặt, cùng ba người cười cười nói nói. Đường Tiểu Đông lại cảm giác có chút không ý tứ, bạc trên người hắn vốn không có nhiều, còn lại đều là do Kha Vân Tiên đưa, cho quần áo mới và đồ chơi cho hai tiểu hài tử đã cạn túi, hiện tại trả tiền đều là Lôi Mị, thầm than thở, người nghèo khí đoản, tạm thời phải làm mặt t
rắng nhỏ rồi.
Không có tiền thực sự rất không tốt a, hắn càng thêm hạ quyết tâm, muốn sáng tạo một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, xưa nay chưa từng có, trở thành cự phú đệ nhất Đại Đường.
Sau trở ăn no nê tại Túy Tiên Lâu, được Kha Vân Tiên vui vẻ ra mặt báo tin vui, đã hoàn toàn bán sạch hai trăm vé vào cửa, mỗi vé bán ba lượng bạc, chỉ là vé vào cửa đã bán được 600 lượng bạc, muốn không cười cũng khó.
Bản ý của Đường Tiểu Đông là để khách nhân ra vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1556978/chuong-23.html