Tần Tiêu đi tới bên cạnh Trương Cửu Linh, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười thân thiện mười phần:
- Đại đô đốc, kỳ thật...ta còn có một việc riêng tư muốn mời ngươi hỗ trợ...
Vẻ mặt Trương Cửu Linh mỉm cười thật đúng mực:
- Thỉnh vương gia bảo cho biết.
Tần Tiêu ho khan một tiếng, nói:
- Chuyện Tân La vượt biển đánh lén U Châu cùng Dịch Châu, ta cũng biết...
Không đợi Tần Tiêu nói xong, Trương Cửu Linh lập tức có chút kinh hãi đứng lên xoay người bái lễ bồi tội:
- Cửu Linh tử tội, lại không phát binh đi cứu Dịch Châu...
- Đừng, không trách ngươi, quyết định của ngươi rất đúng.
Tần Tiêu vội vàng lôi kéo hắn ngồi xuống:
- Người Tân La vây khốn Dịch Châu mà không tấn công, rõ ràng là muốn vây thành đánh viện binh. Ý đồ hấp dẫn đại quân U Châu đến cứu viện, sau đó thừa dịp tấn công U Châu. May mắn lúc ấy U Châu là do ngươi trấn thủ. Đổi lại là ta nói không chừng vì muốn cứu thê tử đã phát binh đi Dịch Châu, làm hại U Châu thất thủ. Việc này không đề cập tới, nếu Tử Địch cùng Ngọc Hoàn có gì bất trắc, chỉ có thể trách các nàng mạng khổ...
Nói tới đây, tuy rằng lòng Tần Tiêu có chút trái lương tâm, nhưng vẫn kinh hãi đau lòng. Hắn bình phục tâm tình, nói tiếp:
- Chuyện ta muốn nói...là về Thạch Thu Giản bắt trói cưỡng bức ngươi...ngươi có thể...
Trương Cửu Linh mỉm cười:
- Vương gia muốn Cửu Linh làm như thế nào, không ngại nói thẳng.
Tần Tiêu có chút xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614338/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.