Tần Tiêu có chút ngạc nhiên lấy ra nhìn xem, nguyên lai chính là ngọc bội tín vật kết nghĩa mà Lý Long Cơ tặng cho hắn nhiều năm trước, hiện tại đã bị dập nát. Hắn cười khổ đem mảnh nhỏ lấy ra dùng trang giấy bao bọc lại cẩn thận.
Lúc này Lý Vi Ấn, Vương Mãn cùng Thiết Tam bọn họ đi vào, chứng kiến Tần Tiêu đang bao bọc gì đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Tần Tiêu cười tự giễu:
- Người không bị đánh chết, chỉ nát một khối ngọc bội. Là một huynh đệ tốt của ta tặng, đáng tiếc...
Lý Vi Ấn tự mình lấy ra một chén cơm lớn cùng hai bánh bao đưa tới trước mặt Tần Tiêu:
- Đại soái, ăn cơm đi.
Tần Tiêu để hắn buông xuống:
- Tất cả mọi người ăn sao?
Mọi người cười ha ha:
- Ăn rồi, ăn rồi.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Đừng lừa gạt ta, ta còn chưa ăn các ngươi làm sao ăn qua. Nói đi, lương thảo còn lại bao nhiêu?
Lý Vi Ấn khẽ thở dài một hơi, nói:
- Sau đại chiến còn đủ cho binh sĩ sống sót ăn thêm hai bữa.
Tần Tiêu cau mày buồn bực, trầm giọng nói:
- Giết ngựa ăn thịt!
Mọi người trầm mặc không nói gì, Lý Vi Ấn nói:
- Đây cũng không phải biện pháp. Tuy rằng ngựa của chúng ta nhiều, vừa rồi cũng lấy cả ngựa đã chết trên chiến trường đem về xẻ thịt...nhưng chỉ đủ ăn một ngày. Hơn nữa chỉ có thể giết ngựa thồ, chiến mã chân chính không thể giết.
- Vì sao không thể giết?
Tần Tiêu cắn răng nghiêm túc nói:
- Vì mạng sống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614321/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.