Tần Tiêu dứt lời, mọi người trở nên yên tĩnh. Một cỗ tình cảm bi tráng mà hùng hồn đã tràn ngập trong lòng mỗi người.
- Các dũng sĩ! Những anh hùng!
Tần Tiêu cầm phượng sí lưu kim đang, chỉ lên trời cao:
- Các ngươi sợ chết sao?
- Không sợ!
Vạn người cùng rống to, chấn đến thảo nguyên phát run.
- Các ngươi nguyện ý vì Đại Đường, kính dâng ra một lòng nhiệt huyết sao?
- Nguyện ý!
- Vì Đại Đường!
- Vì...Đại...Đường!
Tiếng hô điên cuồng chấn động phía chân trời, thật lâu không ngừng.
Tần Tiêu vung tay lên, mọi người lục tục yên tĩnh trở lại.
- Hát một bài quân ca! Vì chiến hữu sắp chết trận! Vì Đại Đường mà chúng ta thề sống chết nguyện trung thành!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng các ngươi hát quân ca, một lần cuối cùng được nghe chiến hữu bên cạnh ngươi hát quân ca này.
- Cần hát lớn tiếng một chút!
Tần Tiêu cảm giác giọng hát của mình đã biến thành khàn khàn, trái tim nhảy dựng lên thình thịch, tự mình dồn sức, quát lớn:
- Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào dự bị, hát!
Các tướng sĩ đã tràn đầy kích động cùng cảm khái, đều cùng nhau quát lên:
- Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. Dữ tử giai hành!
Hai vạn người cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614316/chuong-821.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.