Tần Tiêu đưa binh phù cho hắn, lại nhìn hắn một lúc, muốn tiếp tục dặn dò thêm vài câu, lại sợ bản thân mình có vẻ dông dài, vì vậy không tiếp tục nói thêm, cùng Kim Lương Phượng rời khỏi quan ải mang theo nhân mã hướng Doanh Châu đi qua.
Lý Giai Lạc đứng trên quan ải nhìn theo Tần Tiêu đi xa, lại nhìn nhìn binh phù trong tay, không khỏi mỉm cười lẩm bẩm:
- Từ khi nào đại soái biến thành nhát gan như vậy sao? Phải, đây gọi là “cẩn thận”, cẩn thận!
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa mang theo năm ngàn Hổ Kỵ sư đi một lúc gặp được Mặc Y, Hoàn Tử Đan cùng Lý Vi Ấn, bốn đội nhân mã tụ tập ở một địa phương cách Doanh Châu không xa. Sắc trời đã tối, đại quân dừng lại dựng lều trại, chuẩn bị qua đêm.
Bên trong soái trướng trung quân, đốt lên đống lửa, hâm bình rượu tốt nhất. Tần Tiêu cùng nhóm người Kim Lương Phượng ngồi bên cạnh đống lửa trò chuyện cùng nhau.
Từ sau khi rời khỏi Du Quan, trong lòng Tần Tiêu vẫn luôn cảm giác không thoải mái. Giống như có sự tình gì đó bị hắn xem nhẹ, nhưng hắn lại nghĩ mãi không ra, luôn có chút sầm mặt tối tăm.
Mặc Y đưa chén rượu cho hắn, có chút bận tâm hỏi:
- Làm sao vậy lão công? Nga, đại soái!
Tần Tiêu miễn cưỡng cười:
- Không có việc gì, chỉ có cảm giác có tâm sự gì đó, nhưng nghĩ lại vẫn không biết là gì. Kim tiên sinh, ngươi nói xem, đoạn đường này của chúng ta có phải đã xem nhẹ thứ gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614300/chuong-805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.