Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt:
- Vậy vì sao ngươi còn lưu ta ở lại U Châu?
Tần Tiêu mỉm cười lắc đầu:
- Bởi vì ta không thể mang theo ngươi cùng Tả Uy Vệ đi theo bên cạnh ta. Muốn biết vì sao, đúng không? Ta cho ngươi biết! Ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao hoàng thượng phải phái Trương Cửu Linh đến đảm nhiệm chức U Châu đại đô đốc. Hơn nữa còn ban phong cho ta danh hiệu quận vương?
Lý Tự Nghiệp lắc đầu:
- Ta không biết. Những chuyện mà người thông minh như các ngươi suy nghĩ, ta làm sao dễ dàng hiểu được. Ta không quản ai làm đại đô đốc ai làm vương gia, ta chỉ biết ngươi ở đâu ta cũng muốn ở đó. Bất kể là hưởng lạc khoái hoạt, hay ra trận giết địch, ta chỉ muốn hỗn cùng với ngươi.
Tần Tiêu ha ha cười:
- Nghĩ mãi mà không rõ đúng không, vậy ta nói cách khác. Lý Tự Nghiệp, nô bộc cùng nha hoàn trong nhà ngươi có bao nhiêu người?
Lý Tự Nghiệp nói:
- Ta không có sở thích nào khác, chỉ nuôi vài con ngựa Tây Vực rất tốt, người hầu nuôi ngựa chỉ có vài người, nha hoàn cũng không nhiều lắm, tổng cộng chừng mười lăm mười sáu người.
Tần Tiêu nói tiếp:
- Ân, tốt lắm, nếu có một ngày có một người hầu có cái giá còn lớn hơn ngươi, người trong phủ chỉ nghe theo hắn mà không để ý ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?
Lý Tự Nghiệp không chút nghĩ ngợi nói:
- Chém hắn!
Tần Tiêu lập tức nói:
- Nếu như nói không thể giết người kia đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614298/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.