- Còn cười! Đã bị thương thành như vậy mà còn cười!
Tử Địch đau lòng cẩn thận vuốt vuốt đầu vai của hắn:
- Đau không?
- Không đau.
Tần Tiêu vỗ vỗ vai nàng:
- Tốt lắm, để ta mặc áo giáp, còn phải mang binh ra trận đuổi theo Mặc Xuyết.
- Muội muốn đi!
Tử Địch nhảy dựng quơ nắm tay kêu lên:
- Muội muốn giết địch quân, báo thù cho lão công!
Tần Tiêu liếc mắt nhìn nàng, tự mặc áo giáp không trả lời. Tử Địch khẩn trương dán tới, nhỏ nhẹ nói:
- Lão công, mang muội cùng đi đi...
Tần Tiêu mặc áo giáp, Tử Địch nhiệt tình hỗ trợ. Tần Tiêu quyết đoán kiên trì nói:
- Không được.
- Vì sao?
- Quá nguy hiểm.
- Huynh có thể đi, vì sao muội không thể đi?
Tử Địch kích động kêu lên:
- Huynh đã nói nguy hiểm, lại nhẫn tâm để muội ở nhà lo lắng cho huynh sao? Muội nhất định phải đi theo bên người huynh. Nói cho huynh biết mấy ngày nay muội ngủ không yên, vừa nằm mơ đã mơ thấy huynh bị thương, toàn thân đầy máu! Hiện tại đúng rồi, muội vừa về đã thấy huynh bị thương. Không được, muội nhất định phải đi! Nhất định!
- Tử Địch...
Tần Tiêu chớp mắt nhìn nàng:
- Muội lén lút từ Dịch Châu chạy tới đây, ta còn chưa tính sổ với muội, muội còn muốn lòng tham không đáy? Chiến trường là địa phương nào, đây không phải là phòng bếp nhà chúng ta. Đi ra chiến trường tùy thời đều sẽ mất mạng!
- Huynh!
Tử Địch ủy khuất trừng mắt nhìn hắn:
- Huynh còn muốn theo muội tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614276/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.