- Mùa đông đông bắc thực sự lạnh đến tàn khốc ah, không chuẩn bị trước một chút, một mùa đông đủ làm sức chiến đấu của quân đội giảm mạnh. Dân chúng tổn thương giá rét hay chết cóng, chúng ta sẽ không đảm đương nổi. Từ giờ trở đi hẳn nên điều động dân chúng cùng đại quân chuẩn bị vật phẩm qua đông. Nhìn xem có thể mời Cao Lực Sĩ cùng Hà Bắc khâm sai Tống Khánh Lễ cùng nhau đến nghị sự hay không, việc này cần phải mời họ cùng tham gia bàn bạc.
Kim Lương Phượng cười cười:
- Đại soái, những việc này giao cho tôi đi xử lý. Chuyện gì đại soái cũng quấn vào người, còn cần trưởng sử như tôi làm gì? Đại soái nên trở về hao chút tâm tư nghĩ biện pháp làm sao đối phó hai tiểu ma tinh kia đi!
Tần Tiêu nghi hoặc nhíu mày nhìn hắn:
- Tiểu ma tinh gì? Có ý tứ gì?
Kim Lương Phượng cười ha ha:
- Đại soái trở lại trong phủ không phải sẽ hiểu rồi sao? Việc nhà, việc nhà, những người như chúng ta không tiện hỏi tới. Đại soái tự mình đi giải quyết thôi! Chư vị đồng liêu, đại soái hành quân trở về vất vả, chúng ta không nên đi quấy rầy, để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày cho tốt. Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đến phủ đại đô đốc nghị sự.
Dứt lời Kim Lương Phượng cùng Lý Giai Lạc bọn họ cười vang chắp tay cúi đầu rời khỏi.
- Uy, uy uy...
Tần Tiêu liên tục kêu vài tiếng nhưng mọi người chỉ cười thoát đi thật nhanh.
Tần Tiêu không khỏi mắng thầm: Đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614246/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.