Mọi người gật đầu, không hề tỏ vẻ dị nghị. Tần Tiêu nhìn Đỗ Tân Khách, ra vẻ càng giống một quan văn, nhã nhặn ôn hòa, lẳng lặng ngồi nơi đó không hề nói gì.
Tần Tiêu nói với hắn:
- Đỗ tướng quân tham gia cuộc đại chiến lần trước, không biết hiện tại có ý kiến gì không?
Đỗ Tân Khách đứng dậy, hai tay ôm thành quyền:
- Đại soái, mạt tướng chỉ là tướng thua trận, tại hạ lời nhẹ, thật sự khó thể nói gì.
Tần Tiêu nhướng mày:
- Ngươi nói gì vậy? Vừa rồi ta mới nói những người như chúng ta, ở chung như huynh đệ bình thường, thân mật khắng khít lẫn nhau. Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng. Tới thời gian nên chửi mẹ nó thì chửi mẹ nó, muốn làm gì...thì cứ mà làm! Ngươi giấu diếm che đậy kiểu này, còn giống tướng quân mang binh sao? Còn đem chúng ta xem là huynh đệ sao?
Đỗ Tân Khách ngạc nhiên cả kinh, cầm chén rượu uống cạn, cả gan nói:
- Đại soái, xin thứ cho ty chức nói thẳng, trước mắt vấn đề lớn nhất trong U Châu quân là hậu cần khó giữ, lòng quân không xong. Hơn nữa lần trước đại bại, sĩ khí hạ cực thấp. Nếu không giải quyết vấn đề sĩ khí đầu tiên, chuyện khác đều là nói suông.
- Nói rất đúng, ngồi xuống nói chuyện.
Tần Tiêu khen:
- Nói thử xem, ngươi có biện pháp gì hay không? Phương diện hậu cần không cần lo lắng. Trong vòng một tháng ta đã phái người mua lương hướng tại Hoài Nam vận chuyển tới đây. Mặt khác, vì giúp các huynh đệ cải thiện cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614217/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.