Tiền tử của những người này muốn chuyển tới những nơi đó cực kỳ khó khăn, có thể tạm thời gác xuống. Mặt khác còn có hơn ba ngàn bốn trăm người không tra được quê quán, phỏng chừng là dân lưu lạc ngày trước hoặc là ẩn dân do công tác thống kê của Hộ bộ không ghi vào hộ tịch. Tiền tử của những người này cũng không thể phóng ra. Nhiều nhất chỉ có thể chờ đợi người nhà của họ tự tìm tới, sau khi chúng ta thẩm tra đối chiếu mới phát cho bọn họ.
Tần Tiêu không khỏi có chút bội phục đối với Khương Sư Độ, gật đầu nói:
- Khương đại nhân quả nhiên hiểu rõ chi tiết, ghi nhớ trong lòng đến như vậy. Thế này đi, những liệt sĩ vùng Hà Bắc cùng Hà Đông có hơn hai vạn người phải không? Mỗi hộ bốn mươi quán, nhất định phải nghiêm khắc đưa tận nơi. Nếu muốn di dời về an táng, mỗi hộ cho thêm năm quán tiền, xem như phí tổn dời táng. Mặt khác nếu còn được một ít, ngươi tiếp tục tính toán phát chút lương bổng cho quan viên bát châu đi. Nếu cần xây lại Hà Bắc còn phải dựa vào bọn họ.
Khương Sư Độ không khỏi có chút hoảng sợ:
- Đại soái, bốn mươi lăm quán có phải hơi nhiều hay không? Trước kia U Châu đại đô đốc phủ phát ra tiền trợ cấp chưa từng có tiền lệ vượt qua hai mươi quán!
Tần Tiêu nhếch nhẹ môi, chậm rãi nói:
- Từ khi đương kim bệ hạ đăng cơ tới nay, quốc nội một mảnh phồn vinh giàu có. Chẳng lẽ các tướng sĩ quên mình vì nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614212/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.