Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa cao cao, tuy rằng không nghe được thật rõ ràng nhưng ngẫu nhiên cũng nghe được vài câu. Ánh mắt các dân chúng ngoại trừ tò mò còn mang theo vẻ hoài nghi. Mặc Y, Thạch Thu Giản, Hoàn Tử Đan bọn họ đi phía sau hắn đều không tránh được có chút tức giận, chỉ muốn xông lên mắng những kẻ lắm miệng vài câu. Trong lòng Tần Tiêu thản nhiên, nghĩ thầm: Tiết Nột ở Hà Bắc hai ba mươi năm, rất được lòng dân, uy vọng khá cao.
Hiện giờ cách chức hắn, lại sử dụng một hậu bối tuổi trẻ đã từ quan ba năm như ta đây, có người hoài nghi cũng là chuyện hợp tình lý. Mặt mũi là người cấp cho, nhưng muốn có mặt mũi thì phải chính mình tìm lấy. Loại chuyện này không cần tranh luận, lâu ngày sẽ hiểu lòng người, khi tới thời gian nhất định dân chúng sẽ hiểu được hết thảy.
Cùng lúc đó trên người Tần Tiêu cũng cảm giác áp lực thêm trầm trọng, khó khăn càng thêm lớn. Một tòa thành lũy sâm nghiêm như thế, lại là cổ họng của Đại Đường vương triều đối mặt cùng Bắc Địch. Mà Tần Tiêu chính là vị tướng quân trấn thủ cổ họng này!
Ngàn vạn gánh nặng tập trung trên một thân, áp lực to lớn thế nào liền biết được. Nhìn nhìn lại, quân dân nơi đây chỉ thầm nghĩ sống được tốt một chút, an toàn hơn một chút.
Mà Tần Tiêu chính là người chịu trách nhiệm mang tới điều này. Sau lưng hắn có ngàn vạn dân chúng Hà Bắc, lại thêm toàn bộ thiên hạ dân chúng Đại Đường. Nói nghiêm trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614208/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.