Tần Tiêu gật đầu cười nói:
- Tốt lắm, có giác ngộ, có tiền đồ! Đúng rồi, dân phu vận lương đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong. Tám vạn thạch lương thực, một trăm vạn quán tiền toàn bộ đã khuân vác xong. Hơn vạn dân phu, hơn vạn lừa ngựa cũng đã xong.
Cao Lực Sĩ nói tiếp:
- Hơn nữa trước đó Ký Châu cùng Ngụy Châu mới tân mộ binh lính lên tới hai vạn người, hôm nay đã tập kết ngoài thành Ký Châu, do tướng quân Chu Dĩ Đệ suất lĩnh đang chờ đại nguyên soái cùng nhau khởi hành đến U Châu.
Tần Tiêu vừa xoay chuyển ý nghĩ, lập tức nói:
- Cần nhiều dân phu như vậy để làm chi? Chỉ cần một hai ngàn người đến lúc đó ngồi xe lừa ngựa trống quay về thì tốt hơn. Dọc theo đường đi mang nhiều người còn phải quản ăn ở, tốn càng nhiều lương thực của ta. Gọi Chu Dĩ Đệ mang theo hai vạn tân binh vào thành vận lương thực cho ta. Mời bọn hắn làm binh cũng không phải làm lão gia. Hiện tại xem ra lại có thêm hai vạn người, tám vạn thạch lương thực càng không đủ ăn. Ngươi phải gia tăng, biết không?
Cao Lực Sĩ cảm giác trên người giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, chỉ đành buồn bực cười khổ:
- Đại soái yên tâm, cho dù Lực Sĩ không ăn không ngủ cũng sẽ đem quân nhu đúng lúc vận đến U Châu.
Tần Tiêu khẽ cười:
- Thật tốt! Vậy chúc chúng ta hợp tác khoái trá, tương lai cùng nhau thăng quan phát tài!
Cao Lực Sĩ vâng vâng dạ dạ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614205/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.