Tử Địch đứng phía sau làm ra vẻ đau đớn, mắng:
- Lại một kẻ trúng độc! Ngọc Hoàn nha đầu thật không có đầu óc, quả thật là hoa si, tùy ý cho tên xấu xa kia lừa dối...Ôi, vì sao nàng lại giống như Tiên nhi tỷ bọn họ, đều tín nhiệm tên dâm tặc kia như vậy đây? Nhớ năm đó, ta không cẩn thận bước lên thuyền tặc, biến thành mụ già chỉ biết sinh con dưỡng cái...trước kia ta vốn là thiếu nữ thanh xuân không chút ràng buộc đâu. Hiện tại cả ngày phải cùng tắm tã mà qua, thật hoài niệm ngày tháng hành hiệp giang hồ trước kia nhé!
Tần Tiêu nắm tay Dương Ngọc Hoàn đi tới sau lưng Tử Địch, đột nhiên lên tiếng:
- Lẩm bẩm cái gì đây?
Tử Địch “oa” một tiếng hoảng sợ, xoay đầu lại oán hận nói:
- Đang mắng huynh thôi! Cưới nhiều lão bà như vậy nhưng không có người nào thật sự yêu thương! Huynh xem muội, hiện tại mỗi ngày mang nhi đồng giặt tã, sắp ngao thành mụ già xấu xí!
Dương Ngọc Hoàn hì hì cười rộ lên:
- Tứ nương, tỷ có giặt tã hay mang Tứ Đầu sao? Hình như muội chưa từng nhìn thấy qua đi! Chỉ thấy nhũ mẫu giặt tã, mà hơn phân nửa thời gian đều do nhũ mẫu cùng tam nương trông nom Tứ Đầu thôi, ngay lúc ngủ cũng do nàng chiếu cố vậy! Mỗi đêm tỷ không ở trong phòng muội nói chuyện phiếm, thì lại ở cùng một chỗ với hầu gia ca ca đó thôi!
Tử Địch oán hận bị nàng vạch trần, nhất thời vẻ mặt đau khổ, reo lên:
- Lại nhiều hơn một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614189/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.