Chương trước
Chương sau
Tần Tiêu cười nói:
- Không phải cách đây không lâu ngươi mới cắt giảm quan chức tinh binh giản chính sao? Cái gì mà thí quan, viên ngoại quan, kiểm giáo quan đều đã triệt, còn phong cho ta nhiều hư chức như vậy để làm chi? Con người của ta, thích đơn giản. Thêm bổng lộc, thêm thanh danh, nghe danh hiệu cho xinh đẹp, thật không có hứng thú.
- Được rồi, như ngươi mong muốn.
Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười nói:
- Khâm mạng Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, chủ trì quân quốc đại sự Hà Bắc, trao quyền tùy thời chém trước tâu sau; U Châu đại đô đốc phủ kiêm U Châu quân hành quân đại tổng quản. Ân, cứ như vậy, được rồi chứ?
- Còn không được.
Tần Tiêu cười nói, làm Lý Long Cơ tức giận muốn nhảy dựng lên.
- Ta kháo, ngươi còn muốn thế nào?
Lý Long Cơ lại ném ra câu mắng thô tục đã ba năm không mở miệng, làm Tần Tiêu nghe được cảm giác thật thân thiết.
Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi đừng kích động. Ý của ta là một mình ta đi U Châu khẳng định đánh rắm cũng không xong, ta phải tìm ngươi đòi người.
Lý Long Cơ thở ra một hơi dài:
- Nguyên lai là việc này. Việc này không cần ngươi nói, trong lòng ta luôn có tính toán. Gây dựng lại U Châu quân, ta nghe theo nhóm người Diêu Sùng đã từ Trường An gởi đề nghị, ngay tại địa phương Hà Bắc chiêu mộ binh lính huấn luyện. Cứ như vậy sẽ tránh khỏi nỗi khổ cho sĩ binh bị điều động từ nam tới bắc. Tả Uy Vệ đại tướng quân tự nhiên vẫn là Lý Tự Nghiệp, mặc dù hắn bị trọng thương nhưng không ngại tính mạng. Hán tử thiết huyết này không chỉ là huynh đệ tốt của ngươi, mà ta cũng rất thích hắn, việc này ngươi không có dị nghị đi?
- Không có dị nghị.
Tần Tiêu gật đầu nói:
- Nhưng lời này ta còn muốn nói thêm một lần. Lần này ngươi ở Hà Bắc thi hành “chế độ mộ lính”, cũng là một nguyên nhân hình thành chế độ địa phương cắt cứ, ngươi cần phải thận trọng.
- Ân, vừa rồi ta cũng chuẩn bị nói tới.
Lý Long Cơ gật đầu nói:
- Việc này ta nhất định sẽ chú ý. Kỳ thật mấy chục năm nay chế độ quân đội địa phủ binh chế Đại Đường xuất hiện một vài vấn đề, nguồn gốc nằm tại thổ địa cùng “điền chế”. Trong mấy năm kế tiếp, ta sẽ bắt tay giải quyết vấn đề điền chế cùng một ít vấn đề thổ địa Đại Đường. Trung Nguyên là đại quốc nông nghiệp, nếu thổ địa xảy ra vấn đề thật sự là không dễ làm. Trước không nói chuyện này, vẫn tiếp tục nói chuyện trước mắt đã.
Tần Tiêu nói:
- Được, ngươi nói. Nếu như có chỗ nào ta không hài lòng, ta sẽ nói thẳng không khách khí.
- Được, nếu có việc này còn có thể thương lượng, chuyện trong quân sự ngươi hiểu rõ ràng hơn ta.
Lý Long Cơ nói:
- Ba năm trước ta từng nói qua, ta không kiêng kỵ ngươi kéo bè kết phái. Chuyện cho tới bây giờ ta vẫn nói một câu như vậy. Ngươi đã dùng quen người nào, muốn ai, ta sẽ đưa người đó cho ngươi. Tả Kiêu Vệ ở trong tay Tiết Nột bị tổn thất thảm trọng, xem như phải gây dựng lại từ đầu. Ta đem Lý Giai Lạc đưa cho ngươi. Lý Giai Lạc vốn là tù trưởng Khiết Đan, nhưng hắn trung thành tận tâm với Đại Đường, đáng tin cậy. Nếu cho hắn đến U Châu làm thủ hạ của ngươi, hẳn là sẽ có hiệu quả.
- Được, người này ta vừa lòng.
Tần Tiêu đồng ý nói:
- Còn chức quan văn đây? Kỳ thật ta càng quan tâm tổ hợp quan văn! Bởi vì ta không quá quen thuộc đông bắc, hơn nữa đã ba năm không mang binh, thật nhiều sự tình không tránh khỏi mới lạ. Không hiểu rõ địa lý, không hiểu phong tục, không hiểu địch tình, như vậy sẽ không thể đánh trận.
- Yên tâm, ta sớm có an bài.
Lý Long Cơ tràn đầy tự tin cười rộ lên:
- Phạm Thức Đức, người quen biết cũ của ngươi, người học rộng tài cao, hai năm trước ta ném hắn tới U Châu, đảm nhiệm Tư Mã. Hắn khá quen thuộc với ngữ ngôn phong tục của Bắc Địch, có thể cho ngươi trợ giúp rất lớn. Hơn nữa trong U Châu phủ cũng có thật nhiều quan viên có thể dùng, ngươi đến đó sẽ biết. Mặt khác ta còn cấp một người hữu dụng nhất cho ngươi.
- Ai?
Tần Tiêu vội vàng truy hỏi.
Lý Long Cơ nở nụ cười:
- Chính là người mà ngươi thường xuyên chỉ vào mũi mắng “lão mũi trâu” Kim Lương Phượng, Kim tiên sinh! Bổn sự của lão gia hỏa kia hẳn không cần ta nhiều lời chứ?
- Ha ha, được! Để cho hắn đảm nhiệm hành quân trưởng sử đi!
Trong lòng Tần Tiêu thầm bật cười. Lão đạo sĩ kia có thể nói tinh thông nhiều tri thức, tinh lo sâu xa, am hiểu quỷ kế, tinh thông mưu lược, quả thật chính là thiên tài quân sự trời sinh, sinh ra chính là tài liệu làm quân sư thôi.
- Tốt, không có vấn đề. Ta phong hắn làm khâm mệnh Hà Bắc đạo hạnh quân hành quân trưởng sử dưới trướng đại nguyên soái, cùng quản đại sự quân quốc tại Hà Bắc.
Lý Long Cơ hào phóng gật đầu đồng ý, nói tiếp:
- Tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Lần này ta hạ quyết tâm phải đánh thắng trận. Ngươi quen thuộc Cao Lực Sĩ đi? Vốn hắn luôn theo bên cạnh ta, nhưng ta lưu hắn ở lại Hà Bắc. Ta nhâm mệnh hắn làm Hà Bắc đạo tiễn lương đại sứ, chuyên cung ứng lương thảo cho ngươi, quân khí, ngựa, cùng quân lương. Nếu có lãnh đạm làm binh sĩ bị đói hay chiến mã có việc, ngươi cứ một đao chém hắn, không cần cho ta mặt mũi. Đến lúc đó ta sẽ tiếp tục thay người! Nếu còn không hài lòng, chém tiếp! Luôn chém tới khi nào hài lòng mới thôi! Những lời này ta cũng đã nói với hắn.
Tần Tiêu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Mấy năm trước Cao Lực Sĩ đã sớm có quan hệ mật thiết với Lý Long Cơ. Khi ở Đông Cung là chủ quản thái giám chiếm sự phủ, hiện tại hẳn uy vọng cùng quyền lực không nhỏ đi? Để đại thái giám tâm phúc ở Hà Bắc kiểm thuế vụ quân nhu, đủ thấy được quyết tâm của Lý Long Cơ. Nhưng mà...thật sự muốn chém thì có thể chém sao? A, nói là nói vậy, chém hắn chẳng khác nào cho Lý Long Cơ một tát tai! Thái giám sao, chính là tâm phúc của hoàng đế!
Bất quá cho dù không thể chém, có những lời này của Lý Long Cơ cùng danh hiệu “khâm mệnh”, đủ hù chết một mảnh quan tướng Hà Bắc, xem ai còn dám lãnh đạm quân vụ!
Lý Long Cơ nói tiếp:
- Chẳng qua Hình Trường Phong mà ngươi nể trọng nhất lần này không thể đến cùng ngươi. Hiện tại hắn phải phụ trách thiên binh giám cùng sùng võ thai trọng yếu, không thể phân thân. Đồng dạng thống lĩnh vạn kỵ Vạn Lôi cùng đảm nhiệm hoàng thành ngự suất ti trung lang tướng Điền Trân tạm thời đều không thể rời khỏi Trường An. Nhưng ta sẽ phái Hoàn Tử Đan, Thạch Thu Giản cùng mười lăm bộ hạ đặc chủng doanh của ngươi trước kia, suất lĩnh ba trăm thiên binh giám thiên binh cùng ngươi đi Hà Bắc, đảm nhiệm đội cận vệ đại nguyên soái của ngươi!
- Ba trăm?
Tần Tiêu xoa xoa tay:
- Thích thú! Tuy rằng còn thiếu Hình Trường Phong, nhưng xem như đủ đền bù!
Lý Long Cơ mỉm cười nói:
- Kể cả soái kỳ sử, quân y, đầu bếp của ngươi ta đều trả lại cho ngươi. Ngươi còn có yêu cầu gì sao?
- Có!
Tần Tiêu kêu lên:
- Binh khí khải giáp của ta đây?
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Mấy thứ này ngươi đi tìm lão mũi trâu lấy đi!
Trong lòng Tần Tiêu thống khoái, ba người đều cất tiếng cười to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.