Hơn nữa đôi tay hắn vừa vặn ôm lấy ngực của nàng, trời ạ, thật là...rất lớn, thật mềm mại! Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên dâng lên cảm giác kích thích mười phần, thiếu chút nữa buông lỏng tay.
Tử Địch vừa định nhảy xuống chuẩn bị cứu Dương Ngọc Hoàn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một chuỗi bọt nước thật lớn, sau đó Dương Ngọc Hoàn được di chuyển lên trên. Sau lưng nàng chính là Tần Tiêu, Tử Địch vừa xem xét kỹ lại đôi mắt không khỏi mở to mắng:
- Đại dâm tặc, tay ôm chỗ nào đây?
- Đừng nói nhảm, cứu người quan trọng hơn!
Tần Tiêu vươn tay ôm mạn thuyền, một tay dùng lực đẩy lên, đem nửa người Dương Ngọc Hoàn nâng lên mép thuyền, Tử Địch vội vàng đem nàng kéo đi lên.
Tiểu cô nương hoảng sợ tới mức oa oa khóc lớn, liên tục ho khan, thân hình ướt đẫm. Tần Tiêu lật người leo lên thuyền, lắc đầu cười khổ:
- Làm vậy thú vị đi, thật là!
Tử Địch không ngừng le lưỡi:
- Muội biết sai lầm rồi!
Dương Ngọc Hoàn khóc nức nở, ôm chặt Tần Tiêu, hung hăng vỗ lên người hắn, khóc sướt mướt nói:
- Hầu gia ca ca, làm muội sợ muốn chết vậy!
- Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì!
Tần Tiêu vỗ nhẹ bờ lưng ướt sũng của nàng, cảm giác giống như da thịt hai người kề cận cùng nhau. Lúc này hắn phát hiện, nguyên lai...Dương Ngọc Hoàn đã có thể lập gia đình!
Tử Địch ở một bên đầy ý xấu nháy mắt cười lạnh, ánh mắt liên tục chuyển về hướng bộ ngực Dương Ngọc Hoàn, dùng đôi mắt to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614162/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.