Kim Lương Phượng cười ha ha cùng hắn đi ra, quay người khóa cửa lại, hai người cùng đi về hướng đạo quan.
Đồng thời hai người đều ăn ý không đề cập tới chuyện Hình Trường Phong đã tới.
Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn hi hi ha ha chạy tới bờ sông, cầm hòn đá ném xuống nước. Tử Địch là một nha đầu nhảy nhót chơi điên đã quen, kỹ thuật ném đá nhất lưu. Thường ném ra cục đá sẽ gợi lên từng chuỗi bọt nước xa thật xa. Dương Ngọc Hoàn thân thể nhu nhược lại chưa từng luyện võ, càng không có kỹ xảo như thế, ném cục đá lại chìm thẳng xuống sông, buồn bực bĩu môi liên tục. Tử Địch cười ha ha dương dương tự đắc dạy nàng, hai người ở bờ sông chơi đùa ầm ĩ.
Đang chơi vui vẻ, Tử Địch nhìn thấy bên bờ sông tựa hồ có dấu vết của con cua, vì thế vui mừng cởi giày chuẩn bị xuống nước đi bắt. Dương Ngọc Hoàn ở một bên giúp nàng giữ giày, cao hứng hoan hô nhảy nhót.
Vừa bước xuống nước, sau lưng Tử Địch đột nhiên truyền ra thanh âm trầm thấp của nam nhân:
- Ân, đây không phải Tử Địch sao?
Tử Địch giống như bị chạm tới dây thần kinh mẫn cảm, suýt nữa nhảy dựng lên, ngây ngốc quay đầu liền thấy được một nam nhân.
Nam nhân kia mặc hồ phục, đỉnh đầu đội mũ chuồn, chừng ba mươi tuổi, có ba chòm râu dài nhỏ, trán rộng mắt to, thân hình rắn chắc, khí chất trầm ổn nội liễm.
Tử Địch sợ tới mức suýt nữa rơi vào trong sông, khẩn trương kêu lên:
- Tại...tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614159/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.