Tần Tiêu khẽ cười cười:
- Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy, Tần Tiêu nào có ủy khuất? Bệ hạ thánh minh, có thể thông cảm tâm tư con gái mình thật sự làm Tần Tiêu cảm thấy kính nể.
Lý Đán thở dài một tiếng, khoát khoát tay:
- Bỏ đi, những chuyện này không nên nói. Chúng ta vào thành đi.
Tần Tiêu nói:
- Bệ hạ thỉnh về xa giá, Tần Tiêu sau đó lại vào thành.
Lý Đán nhìn qua Tần Tiêu sững sờ, gật gật đầu:
- Cũng thế, tùy ý nguyện của ngươi đi.
Đại đội nhân mã rời đi, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đứng ở trên đường, mắt thấy đoàn xe vào thành. Hình Trường Phong, Quách Tử Nghi cũng không có đi theo hoàng đế cùng vào thành, ở xa xa nhìn qua Tần Tiêu hai người.
Đoàn xe đi xa, Lý Tiên Huệ toàn thân mềm nhũn tựa vào người Tần Tiêu, như trút được gánh nặng thở dài:
- Rốt cục... Chấm dứt sao?
Tần Tiêu mở áo choàng của mình ra, ôm Lý Tiên Huệ vào trong ngực, tránh tuyết và gió, ôn nhu nói ra:
- Chúng ta cũng đi thôi. Rốt cục có thể rời khỏi vùng đất đau thương rồi.
Lý Tiên Huệ mặt trắng như tờ giấy, cuối cùng hiện ra nụ cười, nhưng trong giọng nói tràn ngập cô đơn. Nhàn nhạt nói ra:
- Đi Giang Nam làm dân bình thường. Làm ruộng, đánh cá, dệt vải, sanh con dưỡng cái, qua thời gian an tâm...
Tần Tiêu cúi xuống hôn nàng, hôn lên trán Lý Tiên Huệ một cái.
- Đúng rồi, qua thời gian an tâm.
Hai người lại lên xe ngựa, đi đi thẳng vào cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614144/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.