- Bệ hạ! Lần trước Yến Châu thích sứ Lý Tiến gán tội danh này cho Tiết Nột vì thần cho rằng là lời phiến diện, không ai tra ra chứng cứ. Tiết Nột tại U Châu đóng quân hơn mười năm, bách tính an cư lạc nghiệp, nước ngoài không dám xâm phạm, công tại xã tắc, dân chúng kính yêu. Thần tự biết có tội, cả gan dừng lời bản thân nói rõ: thần cùng Tiết Nột quen biết nhiều năm, biết rõ hắn làm người trung dũng rộng lượng, tuyệt không tham ô quân lương, ngược đãi quân sĩ.
Đậu Hoài Trinh giận dữ:
- Quách Nguyên Chấn, ngươi thật can đảm! Ngươi đang quở trách hoàng thượng không có mắt đúng không?
Quách Nguyên Chấn vội vàng quỳ bái:
- Thần cả gan nói thẳng, thỉnh bệ hạ trị tội!
Trên mặt Lý Đán cũng hiện ra thần sắc giận dữ, ở trước mặt cả triều văn võ hắn phán phạt Tiết Nột, nếu bây giờ lật lại chẳng phải tát vào mặt của mình sao? Quách Nguyên Chấn quả nhiên thẳng tính, không hiểu biến báo... Nhưng mà trong lòng Lý Đán cũng rõ ràng Quách Nguyên Chấn chỉ đang luận sự, đang chọn ra người làm U Châu Đại Đô Đốc, xác thực không được phép có nửa điểm qua loa. Không thể không thừa nhận, hắn tiến cử rất khách quan, trực tiếp mà hữu hiệu.
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Lý Đán, trong nội tâm âm thầm thổn thức nói: hoàng Đế lão gia tử, ngươi quả nhiên là khó xử chống Tần Tiêu ta lên! Kỳ thật, ta cũng muốn rời khỏi Trường An đến biên cương chiến tranh đấy, ở đó an nhàn hơn hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614118/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.