Sáng ngày mới, Tần Tiêu nghe âm thanh dị động bừng tỉnh. Trợn mắt xem xét thì thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang bận việc, bàn tay nhỏ nhắn của nàng sờ nắn hạ thân của hắn, vẻ mặt xuân ý nhộn nhạo cười đầy quyến rũ.
Tần Tiêu hoảng sợ:
- Không phải chứ, giày vò cả đêm còn gì?
- Đúng... Nha!
Thượng Quan Uyển Nhi dùng bộ ngực no đủ cọ qua người của Tần Tiêu, khiến cho dục hỏa của Tần Tiêu bốc cháy và nàng tươi cười bá mị.
- Chúng ta đã rất lâu rồi không có làm buổi sáng đấy.
Tần Tiêu cảnh giác nhìn qua bàn, khá tốt không có ngọn nến, thở dài một hơi.
Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên, nói:
- Lão công, ngươi sợ sao?
Tần Tiêu nghe vậy thì nghiêng người áp Thượng Quan Uyển Nhi dưới thân, bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
...
Lúc này hai người đã mặc quần áo tử tế, Thượng Quan Uyển Nhi mặc quần áo cho hắn xong thì hắn kêu to chạy ra ngoài.
Tử Địch thức dậy sớm, đang an bày bữa sáng, nhìn thấy Tần Tiêu vẻ mặt cười xấu xa chạy đến thì nghi ngờ, nói:
- Ngươi đang làm chuyện xấu gì đó?
Tần Tiêu đem mặt Nhất Hổ:
- Đi qua chỗ khác chơi, chuyện của người lớn con nít không nên xen vào.
Tử Địch giận dữ, nhào đầu qua muốn cắn Tần Tiêu:
- Dám nói ta là con nít. Ta cắn chết ngươi!
Tần Tiêu cười ha ha tránh thoát, cầm lấy hai cái màn thầu và chạy xuống lầu:
- Ta đi làm. Hôm nay có nhiều việc.
Tử Địch nhìn thấy Tần Tiêu hốt hoảng trốn đi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614106/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.