Tống Cảnh vuốt râu, mỉm cười nói:
- Đại Đô Đốc là người tinh tế, chúng ta cũng không nhiều lời. Kỳ thật hai người chúng ta tới đây là có ý chỉ của thái tử, lại đến gặp Đại Đô Đốc.
Tần Tiêu chau mày:
- Thái tử?
Cảm thấy thằng này lại muốn làm cái gì? Lần trước muốn trị ta và bị dội nước lã, lần này phái hai người tới định chơi bịp bợm gì đây?
Diêu Sùng nói:
- Kỳ thật chính là chuyện Đại Đô Đốc hôm nay niêm phong Kim Tiên Quan cùng Đại Từ Ân Tự.
Tần Tiêu thản nhiên cười:
- Quả là thế. Ta biết ngay, những chuyện này thái tử sau khi gặp chắc chắn sẽ rục rịch không yên.
Diêu Sùng cùng Tống Cảnh cười rộ lên, Diêu Sùng nói ra:
- Đại Đô Đốc làm chuyện này quá đẹp, sau khi thái tử biết cực kỳ cao hứng. Không tránh khỏi hiềm nghi, thái tử, chuyện hôm nay Đại Đô Đốc làm hắn vỗ tay chúc mừng. Điện hạ nhờ hai chúng ta chuyển đạt tâm tình tán thưởng Đại Đô Đốc, ha ha.
Tần Tiêu cười cười:
- Những chuyện này không cần nói, Diêu đại nhân, nên nói chính sự đi.
- Ân, tốt.
Diêu Sùng gật gật đầu, âm điệu kéo dài nói ra:
- Lúc này Đại Đô Đốc dùng lôi đình vạn quân sửa trị đạo quan và chùa miếu của hoàng gia, đúng là đại khoái nhân tâm. Nhưng mà trong thành Trường An này có không ít đạo quan như vậy. Tuy từ nay về sau sẽ có thu liễm nhưng không thể trừ tận gốc.
Tần Tiêu cười cười:
- Xem ra lại là chủ ý cùi bắp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614102/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.