Nữ tử bị lão tư tàng trong thiền viện cũng bị dẫn theo, người trẻ nhất mới mười hai, mười ba tuổi, lớn tuổi nhất cũng có hơn năm mươi tuổi. Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Ai nha nha, Huệ Phạm đại sư, người đúng là hứng thú dào dạt nha! Trẻ không tha, già không thương, chậc châc, quả nhiên là già mà chưa nên nết. Chắc không phải là vì làm hòa thượng nhưng vẫn không kìm nổi, còn thèm nữ sắc, thèm tới mức phát hoảng rồi chứ?
Toàn bộ mọi người trong phòng đều cười vang, Huệ Phạm bực bội đến mức chòm râu rung lên, nét mặt dữ tợn, chuẩn bị lên tiếng chất vấn Tần Tiêu, không ngờ Sử Sùng Huyền đang sống dở chết dở lại bị dẫn tới. Nhìn thấy vẻ mặt xanh tím của Sử Sùng Huyền, lòng hp giật thót, nhất thời không còn chút dũng khí nào nữa.
Tần Tiêu đập bàn, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó nói:
- Hp đại sư, nhìn thấy người này, ngươi hẳn là hiểu được ta không oan uổng gì ngươi. Ngươi phạm những tội gì, trong lòng ngươi cũng tự biết rõ. Hoàng thành Ngự suất ti tuy rằng có thể tiên trảm hậu tấu, nhưng hôm nay ta không chém ngươi. Ta muốn cho ngươi chết cũng rõ ràng, làm cho toàn bộ người trong thiên hạ nàu đều biết ngươi chết cũng không oan! Ngươi là tên dâm tăng đáng bị ngàn đao băm vằm, tên ngụy quân tử!
Hp giận không kềm được, trợn mắt trừng Sử Sùng Huyền, “bá” một tiếng nhổ ra một bãi nước bọt, bắn lên mặt Sử Sùng Huyền:;
- Tiểu nhân! Tiểu nhân hèn hạ!
Sử Sùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614092/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.