Tần Tiêu ôm quyền hạ thắt lưng:
- Bệ hạ yên tâm, trong thành Trường An, chỉ cần có Tần Tiêu này, quả quyết không để chuyện thế xảy ra.
- Tốt, tốt lắm.
Giữa trưa, Lý Đán giữ đám người Tần Tiêu lại Túc Vũ Đình cùng Hoàng Hậu, Phi Tử hậu cung dùng bữa, sau đó mới cho bọn họ về nhà, xem như lễ tiết xong xuôi.
Đám người Hình Trường Phong chờ ở ngoài Đan Phương Môn Đại Minh cung, cùng nhau quay về Tần phủ.
Vừa về đến nhà, lại nhìn thấy Tử Địch đang vác một thanh kiếm, nổi giận đùng đùng chạy ra bên ngoài:
- Lão tử liều mạng với nhà ngươi!
Mặc Y cùng Thượng Quan Uyển Nhi ở đằng sau, đang liều mạng kéo lại.
Tần Tiêu thấy tình hình này, lập tức nhở lại chuyển buồn bực lúc sáng, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, lạnh lùng nói:
- Tiểu sát tinh, nàng lại muốn làm gì?
Tử Địch đang muốn lao ra chính sảnh, đột nhiên bị Tần Tiêu quát như thế, nhất thời nhảy dựng lên, nhưng lập tức lại trấn tĩnh, vẫn dũng khí già mồm nói:
- Làm sao thế! Có người khi dễ hảo tỷ tỷ của ta, ta không nên bênh vực kẻ yếu sao?
- A!
Thượng Quan Uyển Nhi hốt hoảng kêu lên, vội vàng che lấy miệng Tử Địch:
- Tiểu tổ tông, ngươi đừng có nói nữa!
Tần Tiêu cảm giác có gì không đúng, sắc mặt trầm xuống, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi;
- Uyển Nhi, nàng buông tay. Tử Địch, nói, là chuyện gì?
- Ta...
Tử Địch thấy Tần Tiêu thay đổi sắc mặt, cảm thấy có chút khiếp đảm, ôm lấy kiếm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614087/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.