Chương trước
Chương sau
Phạm Thức Đức mỉm cười nói:
- Một chút chuyện Phạm mỗ phải báo cáo với Đại Đô Đốc.
Tần Tiêu ngồi xuống, uống một ngụm trà thị vệ đưa vào:
- Chuyện gì?
Phạm Thức Đức lấy một quyển sổ con ra, chậm rãi nói ra:
- Hộ bộ đưa ngân lượng, ngựa, khí giới toàn bộ kiểm kê nhập kho, tốn hao chi phí đã báo lên trên rồi. Thân Dực Phủ và nam, bắc hai nha không có nhân viên nào thay đổi, sĩ tốt thao luyện và canh gác bình thường. Chỉ có trang bị đông cung lục suất đã trang bị mới, mười lăm tướng sĩ Đặc chủng doanh đã nghe lệnh Đại Đô Đốc đến Hoàng Thành Ngự Suất Ti đưa tin. Hình Trường Phong mang theo những người này đi ra ngoài phòng vệ Trường An cửu môn và hoàng cung.
- Rất tốt!
Tần Tiêu thỏa mãn gật đầu, xem ra mấy ngày này rời đi cả Hoàng Thành Ngự Suất Ti đâu vào đấy, nhờ có Hình Trường Phong cùng Phạm Thức Đức là nhân tài xử lý giúp hắn.
- Lại là việc tư của Đại Đô Đốc.
Phạm Thức Đức mỉm cười nói:
- Nói đến không khéo, Đại Đô Đốc vừa rời khỏi Trường An không đến ba ngày, thái tử điện hạ đã thu được tin của phu nhân. Hơn tháng trước thái tử điện hạ lệnh Quách Tử Nghi suất lĩnh một ngàn đông cung tả vệ suất ra khỏi thành hai trăm dặm đón Thượng Quan phu nhân và công tử tiểu thư rồi, lão hủ còn không có cơ hội nhìn đấy. Hiện tại Thượng Quan phu nhân đều ở lại đông cung rồi.
Bà mẹ nó, tiếp vợ con của ta tới một ngàn người! Trong lòng Tần Tiêu cười mắng: Trận thế này cũng quá lớn rồi!
Nghe được tin tức của người thân, Tần Tiêu vốn bình lặng không ngồi yên được, khục một tiếng nói ra:
- Phạm tiên sinh, Bùi Diệu Khanh, Lô Bôn, những ngày này ta không ở đây nhờ có các ngươi xử trí rõ ràng, trong nội tâm của ta ghi nhớ. Cáo từ các ngươi ta đi tới đông cung đã.
Ba người đều mỉm cười, ngay ngắn chắp tay nói:
- Đại Đô Đốc thỉnh tự tiện!
Tần Tiêu công khai đi ra khỏi Hoàng Thành Ngự Suất Ti, sau đó nhanh chóng cưỡi ngự chạy tới đông cung, ven đường đi qua tam tỉnh lục bộ, chạy vội thật nhanh khiến mọi người nhìn qua, âm thầm suy nghĩ nói: Đại nhân vật đã quay về kinh...
Ở trước cửa đông cung gặp được một đội kỵ mã đang canh gác, đang chuẩn bị rất ngăn lại quát hỏi thì nhìn rõ chính là Tần Tiêu, nhao nhao chắp tay bái kiến.
- Bái kiến Đại Đô Đốc!
Tần Tiêu tùy ý giơ roi ngựa lên chào những người này, nói:
- Được. Bản đô đốc có chuyện cần gặp thái tử, không cần thông báo, tự ta đi vào!
Tiểu tốt nhìn bóng lưng của Tần Tiêu thì nhao nhao âm thầm thổn thức: Đại Đô Đốc ngươi tiến vào đông cung giống như đi dạo nhà của mình, có khi nào thông báo đâu...
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm vui mừng hô to: Uyển Nhi, đầu to, nữu nữu, lão tử tới rồi!
Tần Tiêu xuống ngựa chạy như gió tới phía trước, chạy tới trước cửa Minh Đức Môn thì có một người đi tới chắn ngang đường của Tần Tiêu.
Tần Tiêu không kịp dựng lại đụng vào người trước mặt, kêu lên bén nhọn.
Bay, lại bay. Tần Tiêu ngạc nhiên ngây người nhìn qua thái giám đang ngã xuống đất, trong lòng nói: Thật không ngờ.
Người nọ xoay người đứng lên, đang muốn chửi ầm lên thì nhận ra Tần Tiêu, đành phải cười khổ:
- Ta tưởng là ai uy mãnh như vậy, không ngờ là Đại Đô Đốc. Ôi... Cái thân thể này mệt mỏi rã rời a!
Tần Tiêu cười lớn đi tới, sau đó kéo thái giám kia lên:
- Cao Lực Sĩ, tại sao là ngươi? Đây không phải chiêm sự phủ, chạy tới Minh Đức Điện làm gì? Như thế nào, không có làm hư bờ eo bé nhỏ của ngươi chứ, ha ha ha...
Cao Lực Sĩ dở khóc dở cười nói ra:
- Thái tử điện hạ mang theo thái tử phi cùng mấy nương nương, phu nhân, con của Đại Đô Đốc tới hộ quốc Thiên Vương tự cầu nguyện rồi. Tiểu nhân là người điều khiển chương trình, đương nhiên là phải đi theo, Đại Đô Đốc còn không mau tiến vào trong đi, có khéo hay không, thái tử bọn họ vừa mới quay về, còn đang ở đại điện Minh Đức Điện, trong chốc lát còn chưa tán đi đâu.
- Đa tạ! Đi!
Tần Tiêu vỗ vai của Cao Lực Sĩ sau đó chạy vào, hắn xông thẳng vào Minh Đức Điện.
Một đám người trong điện, tiểu hài tử khóc náo liên tục. Lý Long Cơ cũng chơi với con của mình, cầm một con rối đầu hổ đang chọc cười hài tử.
Tần Tiêu vui mừng kêu to:
- Thái tử điện hạ mau trả con cho ta! Uyển nhi, lão bà tốt của ta, ha ha, ta trở về!
Thượng Quan Uyển Nhi đưa lưng về phía Tần Tiêu ôm hài tử dụ dỗ. Nghe hô to thì kinh hải quay người, nàng cuồng hỉ giao hài tử cho bà mụ kế bên và nhào qua phía Tần Tiêu!
Hai người ôm nhau, vong tình hôn nhau. Tần Tiêu còn ôm Uyển Nhi xoay vài vòng, vuốt mặt tinh tế của nàng, nhìn thấy nàng mặt trắng môi hồng, gương mặt đào như hoa, vẫn xinh đẹp như hoa.
Tần Tiêu vui vẻ nói:
- Uyển Nhi, ngươi vẫn không thay đổi, thật sự là quá tốt!
Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi hiện ra một tia ấm áp ngọt ngào:
- Lão công có chút gầy và đen, nhưng mà tinh thần rất tốt, uyển nhi rất vui vẻ! Ồ ơ, thật sự là! Người ta đang nhìn kia. Mau thả ta ra đi.
Lý Long Cơ cười quái dị đi tơi. Ôm một tiểu tử mập mạp:
- Mau tới ôm con của ngươi! Cũng không biết ăn cái gì, mới một tuổi đã như một con trâu con rồi.
- Ha ha, con của ta!
Tần Tiêu cười lớn tiếp tiểu tử trong tay của Lý Long Cơ vào tay mình, sau đó hôn lên mặt của nó:
- Gọi phụ thân đi nào!
Tiểu tử mập mạp nhìn qua Tần Tiêu sau đó khóc lớn lên, ở trong ngực Tần Tiêu giãy dụa muốn xuống.
Thượng Quan Uyển Nhi oán trách ôm lấy tiểu hài tử:
- Nhìn ngươi kìa, nói lớn tới mức tốc mái nhà đấy, không sợ dọa hỏng đầu to sao?
Tần Tiêu cười hì hì tiến tới bên người Thượng Quan Uyển Nhi. Cúi người hôn lên mặt đứa nhỏ:
- Khải Xuyên, đầu to, ngươi không nhận ra ta sao? Chúng ta là cha con đấy, mẹ ngươi cùng Nhị nương không có nói với ngươi sao?
Lý Long Cơ và các phi tử bên cạnh cười rộ lên, nói:
- Ai như ngươi kìa?
Tần Khải Xuyên rất lớn, đầu cũng lớn, từ con mắt lỗ mũi đều giống Tần Tiêu. Tiểu tử vừa mới một tuổi nên đang học nói. Nơi nào còn biết gọi phụ thân. Thực sự nghe lời ngừng khóc, sau đó hiếu kỳ nhìn qua Tần Tiêu. Khóe mắt vẫn còn nước mắt. Hai má phì phì cũng lưu lại nước bọt mà Tần Tiêu vừa hôn.
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, xuất phát từ bản năng đầu to ‘lạ lẫm’ nhìn nam nhân này, không có e sợ, mà là tràn ngập hiếu kỳ, mở to mắt không ngừng đánh giá Tần Tiêu.
Tần Tiêu vỗ nhè nhẹ hai tay, sau đó duỗi tay qua phía hắn, hoàn toàn ôn nhu cùng chất phác nói ra:
- Đầu to, lão ba ôm một cái được chứ?
Đầu to không kháng cự như lúc trước, tuy còn có chút không tình nguyện, nhưng tốt xấu cũng cho Tần Tiêu ôm qua. Tần Tiêu cẩn thận không nói lớn tiếng, cẩn thận ôm con, nhẹ nhàng run lấy cánh tay chơi đùa với đứa bé, trong miệng ồn ào lấy:
- Đầu to con ta, béo béo mập mập lại cường tráng; đầu to mau lớn lên, lớn lên cưỡi ngựa nào!
Mọi người cười rộ lên.
- Đồng dao này đúng là buồn nôn mà.
Tần Tiêu cười rộ lên.
- Buồn nôn cái gì! Ta trên đường đi suy nghĩ nửa tháng mới được đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.