- Còn không phải ngươi sao, căn bản chính là muốn hại ta mà. Tần Tiêu ăn thêm vài món, lại uống một chén rượu, trong miệng có chút hàm hồ nói không rõ. - Vậy chơi mạt chược còn đánh nữa hay không a? Ta đã một năm chưa sờ qua, thật đúng là hoài niệm. - Ha ha, vậy ngươi khẳng định không phải đối thủ của ta! Lý Long Cơ đắc ý phi phàm cười to: - Nhưng mà, khẳng định chúng ta hôm nay không thể lên sân khấu rồi. Bốn nữ nhân kia ngồi thành một bàn ngươi tin không? Nhà của ta có ba phá gia chi tử, học nghệ không tinh còn nghiện lớn! Hôm nay không phải đem toàn bộ Đông Cung bại cho Mặc Y sao. - Yên tâm đi, ha ha, Mặc Y không có ác như vậy. Ít nhất cũng cho ngươi gian phòng để ngủ. Qua nửa đêm, Tần Tiêu cùng Mặc Y mới từ trong đông cung đi ra, do mấy người hầu dùng xe đưa tới Hồng Lư Tự. Bởi vì Tần Tiêu đã uống say rồi. Trở lại Hồng Lư Tự thì Tần Tiêu khò khè lột sạch quần áo của Mặc Y sau đó là thiên hôn địa ám. Sáng ngày thứ hai, Tần Tiêu ngủ tới khi mặt trời lên cao, đầu mơ hồ có chút đau nhức. Ngày hôm qua cũng không biết uống bao nhiêu. Mặc dù rượu chỉ hơn mười độ, nhưng mà càng về sau hắn và Lý Long Cơ hai người càng uống càng nhiều. Ca múa trợ hứng cũng chuyển tới, dứt khoát không có chơi mạt chược, hai người uống tới nửa đêm không ngừng nghỉ. Cuối cùng Lý Long Cơ nằm lăn xuống đất mới bỏ đi, hai nam nhân được bốn nữ nhân tách ra, sau đó tán đi. Mặc Y nhìn thấy Tần Tiêu tỉnh lại, vốn tự mình hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sau đó còn lấy súp giải rượu cho hắn uống, cho Tần Tiêu uống hết. Tần Tiêu nhìn thấy Mặc Y bận rộn trong nội tâm rung động, nhịn không được hôn lên mặt của nàng. Mặc Y cười khanh khách mang điểm tâm cho hắn: - Mau ăn ít đồ đi. Tần Tiêu chơi xấu ôm lấy người nàng, hắc hắc nói: - Bây giờ không có ở trong quân, ta muốn ngươi sinh con trai, con gái cho ta mà. Tương lai bất kể là con trai con gái, hai chúng ta sẽ giao một thân võ nghệ cho chúng, tốt xấu gì cũng là đại tướng quân vạn nhân địch. - Sáng sớm đã không đứng đắn rồi, ta mới mặc kệ ngươi. Mặc Y trên mặt đỏ lên, khí khái hào hùng và ôn nhu cùng tồn tại: - Còn nói, Tiên nhi cùng Uyển nhi đã có công tử tiểu thư rồi, cũng đang ở Giang Nam, ngươi cũng không có tỏ vẻ gì. - Ta, ta tỏ vẻ cái gì? Tần Tiêu liên tục tranh luận: - Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Giang Nam, tiếp bọn họ tới kinh thành. Đi lần này cũng hai ba tháng, đến lúc đó vừa vặn tòa nhà ở kinh thành cũng xây xong rồi. - Thực? Mặc Y vui mừng dị thường. - Đó là đương nhiên! Tần Tiêu cũng vui vẻ: - Ta lúc nào gạt ngươi chưa? - Câu vừa rồi đã là gạt người không đền mạng rồi. Mặc Y cười rộ lên: - Ngày mai khởi hành? Hôm nay không thể sao? - Hôm nay ta đi Hoàng Thành Ngự Suất Ti thu xếp một chút, điều thêm hai người tới đó, ta an bài dẫn tiến mới được. Ta không ở đó thì một ít công việc không xong đâu. Tần Tiêu buông Mặc Y ra, ngồi xuống ăn cháo: - Mặt khác, chúng ta cũng nên mang một ít đồ từ kinh thành về a? Người khác không nói, một đám tiểu tử của Đặc chủng doanh dù sao cũng nên tặng lễ vật. - Không cần a, ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Mặc Y cười hì hì mang cái gương lớn tới. - Ngày hôm qua đông cung Thái Tử Phi cùng đám nương nương kín đáo đưa cho ta hai ba trăm kiện bột nước và son phấn, đồ trang sức trâm cài tóc, vòng tai sợi dây hạt châu những vật này. Ta cũng không cần phải mua, vừa vặn mang về. Tần Tiêu nhìn qua cái gương lớn, mồ hôi chảy ròng ròng, nói: - Không phải là ngươi chơi mạt chược thắng đấy chứ? - Mới không phải! Chơi mạt chược sao, ta còn cố ý thua mấy mươi lượng bạc đấy, không có không biết xấu hổ lại thắng các nàng. Mặc Y vẻ mặt sáng lạn tươi cười nói: - Thái tử điện hạ có ba phi tử, mọi người rất tốt đấy, nói chuyện rất hợp ý với ta. Vốn đồ trang sức này ta làm sao chịu, thế nhưng mà các nàng kín đáo đưa cho ta. Thời điểm lên xe ngựa cũng cố ý sai người đặt lên xe. Tần Tiêu nhún vai cười cười: - Ta đòi người, ngươi đòi đồ trang sức, hai phu thê chúng ta ngày hôm qua đã cướp sạch cả đông cung rồi. Bùi Diệu Khanh, Lô Bôn đã đến Hoàng Thành Ngự Suất Ti đưa tin, phân đảm nhiệm lục sự tòng quân, thành cánh tay trái phải của Phạm Thức Đức; đem nam, bắc hai nha cùng các Vệ tướng quân đều gọi tới, khai mở một hồi nghị, giao công việc công tác; hoàng đế Lý Đán hùng hồn chuẩn cho hắn nghỉ phép ba tháng rất thuận lợi, Tần Tiêu rốt cục cũng được nghỉ dài hạn. Buổi chiều còn có chút thời gian, Tần Tiêu cùng Mặc Y đổi y phục, chạy đi dạo chợ tây một phen. Tuy trải qua một lần chính biến, Trường An đã không còn khí tượng ngày xưa, nhưng dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, phồn hoa và vinh quang không nơi nào so sánh được. Các loại hàng hóa trong cửa hàng cũng không phải ở các nơi đều có thể nhìn thấy. Mặc dù có Thái Tử Phi đưa tặng châu báu, nhưng tốt xấu gì mình cũng nên mua một ít lễ vật bằng tâm ý. Hai người cao hứng bừng bừng đi dạo chợ tây cả buổi mua từng đống bao lớn bao nhỏ, nhưng mà đa số là quần áo và trang sức cho trẻ con. Con trai và con gái hiện tại đã thành một điểm ôn nhu trong lòng của Tần Tiêu. Mỗi lần nghĩ đến bọn họ thì Tần Tiêu cảm thấy nội tâm kích động, ước gì lập tức chắp cánh bay đi Giang Nam, đem bảo bối này giao cho chúng. Sau khi mua đủ rồi, hai người trở lại Hồng Lư Tự sửa sang lại hành trang, rõ ràng phát hiện có bốn bao lớn, sợ rằng cũng hơn trăm cân, hai người bèn nhìn nhau cười lên, đều cảm giác trong nội tâm ấm áp. Ban đêm luôn điềm mật ngọt ngào. Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ không cần đi làm, còn có thể trở về quê quán vấn an thê nhi, trong lòng Tần Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm và kích động, làm cách nào cũng không ngủ được. Vì vậy giải trí tốt nhất chính là triền miên với Mặc Y. Mặc Y đã có mấy ngày không uống súp tránh thai. Nhìn thấy Tần Tiêu ưa thích con nít như vậy, trong nội tâm cũng có xúc động, muốn mang thai kết tinh tình yêu với Tần Tiêu. Huống chi quá trình này dài và mỹ diệu. Hai người bọn họ giống như trời sinh một đôi, đầu giường giao hoan ăn ý không chê vào đâu được. Mỗi một lần đều làm cho bọn họ khó quên. Tần Tiêu cũng không ngờ Mặc Y cũng vui vẻ, so với Tiên nhi cùng Uyển còn hài hòa hơn. Có lẽ là hai người bọn họ đều tập võ, thể chất cũng mạnh hơn. Tiên nhi cùng Uyển nhi dù sao cũng là nữ nhân nhu nhược, Tần Tiêu đó như lang như sói làm ‘cầm thú’ thì các nàng không chịu nổi, Tần Tiêu càng thêm yêu quý và thương cảm. Khác với Mặc Y đôi chút, hai người đều thập phần phóng khoáng, có thể nói là ‘lực lượng ngang nhau’. Một đêm lên vu sơn này tới tận hừng đông mới dừng. Thời điểm tia nắng ban mai chiếu xuống, Tần Tiêu từ trên giường xoay người đi xuống, muốn chuẩn bị ít hành trang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]